Cứ bắt Tề Dục Đình ở nhà thế này Nhạc Nhị cũng ngại lắm, Tề Dục Đình không giống cậu, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, đến công ty sẽ tiện hơn đôi chút.
Nhạc Nhị đẩy cửa phòng làm việc ra, chui vào tựa như một chú cá nhỏ, ngồi lên chiếc sô pha không chân mà Tề Dục Đình đã chuẩn bị riêng cho cậu.
“Khi nào anh đến công ty vậy?”
Tề Dục Đình nghe vậy, thoát ra khỏi đống chữ lít nhít chằng chịt, chuyển tầm mắt lên người Nhạc Nhị.
Hắn nhéo sống mũi, thở ra một hơi, “Sao thế? Em muốn đến công ty anh xem sao?”
Từ lúc Tề thị thả ra tin tức kết hôn với nhà họ Nhạc, công ty đến tìm nhà họ Nhạc hợp tác càng ngày càng nhiều, cha Nhạc không ứng phó được nhiều lời mời hợp tác như vậy nên Tề Dục Đình chủ động hỗ trợ đàm phán sàng lọc.
Dạo này bận bịu giao thiệp với mấy công ty nhỏ kia, trông hắn mệt mỏi thấy rõ.
Nhạc Nhị nhìn chằm chằm Tề Dục Đình hai giây, chủ động đi qua đấm bóp cho hắn, đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bả vai rắn chắc của Tề Dục Đình.
“Em thấy anh làm việc ở nhà không tiện cho lắm, hay là đến công ty đi.”
“Ừm…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Chiều Hư
3. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
4. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
=====================================
Có vẻ như Tề Dục Đình không nghe thấy Nhạc Nhị đang nói chuyện, sự chú ý tập trung hết lên bả vai mình rồi, lực bóp kia quá nhẹ, Tề Dục Đình vươn tay về phía sau nắm lấy cổ tay Nhạc Nhị, ấn ấn xuống, “Dùng thêm lực nào.”
Nhạc Nhị giống như một chàng vợ nhỏ quan tâm đến chồng mình, nhẫn nhục chịu khó bóp vai đấm lưng cho người đàn ông, thấy Tề Dục Đình không đáp lại câu nói vừa rồi của mình, vì thế lặp lại lần nữa.
“Anh không cần phải ở nhà với em đâu, công việc bận rộn thì cứ đến công ty đi.”
Tề Dục Đình vốn đang nhắm mắt hưởng thụ sự săn sóc của Nhạc Nhị, bấy giờ đột nhiên mở mắt ra, xoay người kéo Nhạc Nhị đến trước mặt mình.
Mấy ngày này phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, hắn có phần cáu kỉnh, “Mới có mấy tháng đã vội vàng muốn đuổi anh đi rồi. Không muốn nhìn thấy anh nữa à?”
Nhận ra Tề Dục Đình hiểu lầm, Nhạc Nhị vội giải thích, “Không phải vậy, em sợ anh chậm trễ công việc. Dạo này trông anh mệt quá, em lại không giúp được gì.”
Nhạc Nhị cúi đầu, có phần tự trách: “Đấm bóp cũng không xong, sức em yếu quá, làm anh không được thoải mái.”
Cậu biết dạo gần đây Tề Dục Đình mệt mỏi như vậy là vì giúp nhà họ Nhạc, cậu cũng muốn giúp Tề Dục Đình, nhưng cậu chẳng qua chỉ là sinh viện Đại học, không biết được nhiều như hắn, chẳng giúp được gì cả.
Tề Dục Đình thở phào nhẹ nhõm, ngồi chen cùng Nhạc Nhị trên chiếc ghế sô pha nhỏ, hắn cúi đầu tựa vào vai Nhạc Nhị, “Để anh nghỉ ngơi một lúc.”
Nhạc Nhị cố gắng đỡ sức nặng trên vai, vươn tay sờ đầu Tề Dục Đình một cái, “Vất vả cho anh rồi.”
Tề Dục Đình dụi đầu vào tay Nhạc Nhị, miệng dán vào chỗ cổ cậu hôn một cái.
“Vợ à.”
Mọi khi Tề Dục Đình gọi Nhạc Nhị là vợ thì cậu luôn lảng đi, lần này cậu nắm lấy tay Tề Dục Đình, nói lại: “Chồng vất vả rồi.”
Những lời này làm Tề Dục Đình bật ngồi dậy như đánh máu gà, đi tới bàn làm việc cầm di động nhấn mấy cái, sau đó nói với Nhạc Nhị: “Chuẩn bị đi, tối nay đi ăn cơm Tây.”
“Hay là em muốn ăn ở đâu, để anh bảo trợ lý đặt chỗ.”
Nhạc Nhị hỏi hắn: “Anh muốn ăn ở đâu?”
Chuyện ăn uống Tề Dục Đình luôn chiều theo Nhạc Nhị, Nhạc Nhị chợt phát hiện bản thân dường như không biết Tề Dục Đình thích ăn gì cả.
Tề Dục ĐÌnh nghĩ một lúc, nói: “Muốn ăn cơm em nấu.”
Nhạc Nhị không đoán được Tề Dục Đình sẽ nói vậy, nhưng người ta đã nói thế rồi, cậu cũng không có lý do gì để từ chối, huống chi cậu nhận ra bản thân mình không quan tâm Tề Dục Đình được như hắn quan tâm đến cậu, cậu nên cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của Tề Dục Đình, giống như hắn vẫn luôn chiều theo ý cậu vậy.
Cậu hỏi Tề Dục Đình thích ăn gì, nhận được câu trả lời “Em làm gì anh cũng thích ăn.” Nhạc Nhị nghĩ lần này tạm thời không truy hỏi hắn thích ăn gì nữa, dù gì cậu cũng không biết nấu ăn, phàm là món ăn nào nổi tiếng đặc sắc thì chắc chắn cậu không làm được rồi, tranh thủ giờ cơm còn cách hai ba tiếng nữa, Nhạc Nhị khẩn trương tìm hướng dẫn cách làm một số món ăn gia đình đơn giản dễ nấu.
Cậu leng keng lạch cạch trong phòng bếp hơn ba tiếng đồng hồ, Tề Dục Đình vào thăm hai lần nhưng không giúp gì, chỉ nhìn một cái rồi ra ngoài luôn. Thường ngày được Tề Dục Đình cưng chiều thành thói, lần này Nhạc Nhị cảm thấy không quen cho lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]