Edit: ji
[Cậu sẽ không còn may mắn như trước nữa…]
—–o0o——
Vừa trở về biệt thự, Đào Quả nghe thím Trương nói An Cửu đã về, mừng quá liền đưa con cá ngừ vây xanh kích thước bằng nửa người lớn trên tay cho thím Trương: “Cháu bắt được từ dưới đáy biển lên, vừa lúc có thể làm sushi cho An Cửu”.
Thím Trương dùng hết sức mới cầm được con cá, khóe miệng giật giật.
Bọn họ đều đã quen với việc lâu lâu Đào Quả lại mang theo đặc sản biển nào đó trở về, tuy rằng Đào Quả luôn thản nhiên nói là tự mình đánh bắt ở biển, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Đào Quả còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ nên chỉ đang nói đùa.
Đào Quả chạy nhanh lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Nghiêm Mặc Thanh nhưng phát hiện An Cửu không có ở bên trong, anh tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy An Cửu đang ngồi một mình trên mái ngói đỏ trên nóc biệt thự.
An Cửu hai tay ôm gối, đầu cúi xuống rất thấp, Đào Quả không thể nhìn rõ vẻ mặt của An Cửu, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau thương trên người An Cửu.
“An Cửu…”
Đào Quả trèo ra ngoài cửa sổ, tốn nhiều công sức mới có thể ngồi cạnh An Cửu.
“An Cửu.” Đào Quả nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Gần một năm qua, Đào Quả phần lớn thời gian ở bên cạnh Nghiêm Mặc Thanh, đây là điều An Cửu đã cố ý dặn dò anh trước khi rời đi, nhưng anh chưa bao giờ biết An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nguyen-hang-dau-la-mot-con-meo/2109640/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.