Tả Thành vội vàng chạy đến bệnh viện, lúc ra ngoài cậu vẫn dùng xe của Biên Dĩ Thu.
Khi cậu ra khỏi phòng mình thì đúng lúc gặp Kha Minh Hiên, Kha tổng mới từ thư phòng bước ra, ngẫng đầu liền nhìn thấy Tả Thành, đầu tiên là sủng sốt, sau đó hỏi một câu: “Đi ra ngoài à?”
“… Đi gặp bạn.”
“Ồ ~ ~”
Tả Thành không biết là mình có nghĩ nhiều hay không, sao chữ “ Ồ” của Kha tổng kéo chi mà dài thế, làm giống như biết cậu sẽ đi đâu và làm gì vậy. Cậu cảm thấy mình nên giải thích một chút, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch từ cầu thang trên lầu truyền xuống, kèm theo đó là tiếng trẻ em la lớn.
Cậu và Kha Minh Hiên cùng nhau nhìn sang, Biên lão đại đang vác con trai như vác túi xách.
Kha Nhất Thần thì nằm trên vai hắn vừa gào thét vừa liều mạng giãy dụa, miệng la lớn: “Con không muốn tắm, không muốn tắm.”
Biên Dĩ Thu vỗ một cái lên mông nhóc con: “Ai nói sẽ tắm cho con, ba không có rảnh, ba sẽ vứt nhóc thúi con vô bồn cầu, sau đó nhấn nút một cái, ào ~~~”
Cánh tay nhỏ của Kha Nhất Thần đang vung vẫy điên cuồng, nghe xong, cậu nhóc liền ngẫn ra, ngay cả việc la hét cũng quên mất, suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, cậu nhóc vô cùng nghiêm túc mà nói: “Việc đó không thể được.”
Kha Minh Hiên nhịn cười đi tới, ôm lấy con trai, nghiêm túc nói: “Tắm thì phải tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nghe-khong-bang-nguoi/2249904/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.