“Cũng không hẳn, chỉ là thỉnh thoảng có tới đây thư giãn một chút.” Kỳ thật anh nào có nhiều thời gian rảnh rổi như vậy để đến đây câu cá, anh cũng chỉ tìm lý do để nói chuyện với Tả Thành mà thôi. “Cậu đừng gọi tôi là Cố đội trưởng nữa, nghe vào có vẻ xa lạ quá.”
Tả Thành thầm nghĩ: Thì lúc đầu chúng ta cũng có thân thiết gì đâu. Nhưng cậu không phải là người sẽ xoắn xuýt vì những điều nhỏ nhặt đó, người khác nói sao thì cậu sẽ làm như thế đó, chỉ là gọi một cái tên thôi mà, cũng không mất đi miếng thịt nào.
Thế là cậu nói: “Được, Cố Lăng.”
Có lẽ bởi vì Tả Thành đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, cho nên lúc cậu gọi nhẩn nha từng chữ rất nhẹ nhàng, hai tiếng “Cố Lăng” thốt ra từ miệng cậu dường như có chút du dương ghẹo người, tim Cố đội trưởng như muốn tan chảy trong làn nước mùa thu trong vắt này.
Một lúc sau Tả Thành thật sự ngủ mất, không biết qua bao lâu chợt nghe Cố Lăng hô lên một tiếng “ Mắc câu rồi”, cậu mở mắt liền nhìn thấy Cố đội trưởng mạnh mẽ vung cần thu dây. Trong nước truyền đến tiếng động dãy dụa, cá cắn câu nhảy vọt lên khỏi mặt nước, làm nước bắn lên tung tóe, ước chừng cá nặng đến hai, ba cân.
Bởi vì cá cắn câu không sâu, con cá lại giãy quá mạnh, thấy nó sắp thoát khỏi lưỡi câu mà quay về nước. Dây câu trong tay Cố Lăng lại mới thu được một nửa, anh dứt khoát dùng toàn lực cánh tay hất con cá lên bờ. Tả Thành nhảy từ dưới đất lên, tay mắt lanh lẹ quơ theo thùng nước bên cạnh rồi xông ra ngoài.
Soạt một tiếng, con cá thoát khỏi lưỡi câu rơi thẳng vào thùng nước chuẩn xác không sai một li. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Cố Lăng giơ ngón tay cái lên với cậu: “Thân thủ không tệ!”
Tả Thành là một người rất thật thà, một chút khiêm tốn cũng không biết, cậu phủi phủi giọt nước dính trên quần, nói: “Vậy chắc là so với anh tốt hơn một chút.”
Dù sao Cố Lăng cũng là người rất nổi tiếng trong giới tinh anh của cục cảnh sát thành phố, nghe xong những lời đó thì thấy không phục: “Chúng ta tỷ thí một trận nhé?”
Tả Thành chớp chớp mắt nhìn: “Ở đây hả?”
“Ở đây đi. Có đánh không?”
“Đánh!”
Hai người buông cần câu và thùng nước xuống, cũng không đi tìm nơi khác mà trực tiếp đấu ngay trên bãi đất trống bên cạnh ao cá.
Thằng nhóc Tả Thành này một khi đánh liền dùng sức, nắm chặt quả đấm uy thế hừng hực, ngay cả chào hỏi cũng không mà trực tiếp tấn công vào mặt Cố Lăng.
Cần câu trong tay Cố Lăng vẫn còn chưa cất xong, chiêu đầu tiên tránh né có chút chật vật, phải lùi lại hai bước mới bắt đầu đánh trả.
Cả hai người đều dùng hết thực lực của mình – Cố Lăng biết thân thủ của Tả Thành nên không dám xem thường, còn Tả Thành thì căn bản không biết cái gì gọi là nhường. Ngoại trừ có chút cố kỵ lúc tỷ thí với Biên Dĩ Thu vì bị cắt tiền lương ra thì dù cho có đánh nhau với ai cậu cũng đều dùng hết sức đánh một trận sảng khoái, cho nên lúc xuất thủ rất mạnh mẽ, lực đạo vô cùng cường hãn, mỗi một chiêu thức đều cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Đánh cận chiến không phải là thế mạnh của Cố Lăng, thế nhưng là người xếp trên mấy nhân vật phong vân trong hệ thống cảnh sát cả nước thì thực lực tất nhiên là không thể xem thường, hai người so đấu qua hơn mười chiêu, anh đến cậu đi một lúc vẫn chưa thể phân thắng bại được.
Khoảng cách giữa hai người gần vô cùng, anh là một tên Gay, một tên thuần Gay. Cơ thể nằm trên người anh là người anh muốn theo đuổi, anh thích người này, thích gương mặt đó, vóc dáng đó, thích dáng vẻ cậu ướt đẫn mồ hôi, thích sự rạng rỡ của cậu ngay lúc này.
Tả Thành bây giờ so với Tả Thành của trước kia không hề giống nhau, cậu tươi sáng như vậy, sôi động như vậy, tất cả đều hiện ra đến lóa mắt, khiến cho người khác không thể chuyển mắt đi được. Anh muốn níu lấy cổ áo của cậu, kéo người xuống, hôn lên bờ môi đó, rồi cởi quần cậu, nâng hai chân của cậu lên, mạnh mẽ tiến vào, để cho cậu bày ra bộ dáng không muốn cho người khác biết dưới thân mình.
Vừa mới nghĩ như vậy, hạ thân Cố Lăng liền nổi lên phản ứng. Mà cái bộ vị kia lại vừa vặn chọc lên đùi Tả Thành.
Anh thở dài một hơi, nhân lúc tình thế vẫn còn chưa phát triển đến mức không thể vãn hồi được mà đẩy Tả Thành ra rồi nhanh chóng đứng lên.
Cũng may là hôm nay anh mặc đồ bình thường, quần tương đối rộng rãi cho nên nhìn không thấy.
Anh làm bộ phủi bụi đất trên người, nói: “Phục, phục, đánh không lại cậu. Lần sau chúng ta so đấu cái khác.”
Tả Thành bĩu môi: “Ai biểu anh ở lúc mấu chốt không thể....”
Nơi nào đó của Cố đội trưởng đang ngo ngoe muốn động sau khi nghe được hai chữ “không thể” liền giận dữ lên tiếng: “Cậu mới không thể! Lão tử cực kỳ tốt.”
Anh thật sự không thể sao? Rõ ràng là do anh không nỡ xuống tay với khuôn mặt kia cho nên mới để cậu lợi dụng thời cơ. Nhóc thúi, đã chiếm được tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ, lần sau nhất định phải để cậu thua khóc mới được!
Hai người cất cần câu đi rồi mang theo thùng nước vào nhà. Lúc đi qua vườn cây ăn trái, Tả Thành chạy vào hái được hai trái táo đỏ thật lớn, cậu đưa cho Cố Lăng một trái còn một trái thì chùi chùi lên áo rồi đưa lên miệng cắn rôm rốp, chất lỏng trong veo tràn ngập cả khoang miệng, miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc.
“Táo này ngọt thật.” Tả Thành cắn hai miếng rồi quay đầu nhìn Cố Lăng, “Sao anh không ăn?”
Cố Lăng nhìn cậu ăn đến đặt biệt thơm ngon, cũng không còn quan tâm táo này đã rửa hay không rửa nữa, học theo bộ dáng của cậu cọ cọ táo lên áo mình hai cái rồi đưa lên miệng cắn một miếng.
Quả nhiên là ngọt vô cùng.
Sau khi từ nông trại trở về, số lần Cố Lăng và Tả Thành liên lạc với nhau càng nhiều hơn. Đối với Tả Thành mà nói, thu hoạch lớn nhất khi đi đến nông trại không phải là trải nghiệm thú điền viên, mà là vui vẻ sảng khoái đánh một trận với Cố Lăng.
Bình thường thì tình bạn của con trai đều bắt nguồn từ việc có cùng chung chí hướng, Tả Thành cảm thấy mình đã tìm được một đối thủ rất tốt, còn Cố Lăng thì cũng rất vui vẻ để lợi dụng ý nghĩ ngày của cậu mà cố gắng tăng thêm cảm giác tồn tại trước mặt cậu. Thỉnh thoảng cách năm, ba ngày gì đó liền lấy lý do hẹn cậu ra ngoài so tài để đi chơi, thậm chí còn đi xem phim hai lần. Anh nói với Tả Thành đó là phúc lợi nhân viên của đơn vị, cơ quan phát vé xem phim nhưng anh không có ai đi cùng, nếu bỏ đi thì lãng phí quá.
Nói những lời này xong, cậu cũng không để ý đến nụ cười thõa mãn khi đạt được ước nguyện trên mặt Cố Lăng.
Cứ như vậy mà hai người “hẹn hò” được một đoạn thời gian, trì độn như Tả Thành dường như cũng phát hiện ra có gì đó không đúng. Một lần nào đó lúc cơm nước xong xuôi, khi ra khỏi nhà hàng, cậu cau mày nói: “Hình như lâu rồi chúng ta không so tài cùng nhau thì phải.”
Cố Lăng mang cậu đến một căn cứ huấn luyện chuyên về bắn súng ở trong cục, lúc trụ sở này không dùng để huấn luyện thì được mở cửa kinh doanh, cho phép mở cửa câu lạc bộ đón những người thích bắn súng tham gia.
Tả Thành nhìn ra được Cố Lăng thường xuyên tới nơi này, vào cửa không cần người hướng dẫn, quen đường quen lối mà dẫn cậu đi vào sân bắn.
“Chúng ta tiến hành đơn giản thôi, bắn vào mười tấm bia di động, thành tích của ai cao hơn thì người đó thắng.”
“Được.”
Hai người chia ra chọn cây súng mà mình cảm thấy phù hợp nhất, nhắm vào những tấm bia di động đang chậm rãi chuyển động cách đó ba mươi mét rồi bắn.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, không ai nói với nhau câu nào, rất nhanh sau đó đã bắn xong mười viên đạn. Bảng điện tử hiển thị kết quả của hai người.
“Vị trí A001 – 98.5 điểm.”
“Vị trí A003 – 98.2 điểm.”
Vị trí A001 là Cố Lăng, A003 là Tả Thành.
Tả Thành tháo tai nghe xuống, không dám tin mà mở to mắt nhìn lên màn hình, chỉ chênh lệch nhau có 0.3 điểm, đủ để cho Tả bảo tiêu chưa từng thua ai có thể trải nghiệm một chút cái gọi là ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’.
Cậu cũng không cảm thấy mất mặt, bởi vì kỹ thuật ngắm bắn bia di động là khó nhất trong bắn súng, không một xạ thủ nào có thể vỗ ngực tự tin nói mình mỗi phát súng đều có thể bắn trúng hồng tâm, có thể bắn được thành tích như vậy đã vô cùng hiếm gặp rồi.
Cậu quay đầu nhìn sang Cố Lăng, sự sùng bái kẻ mạnh không che dấu chút nào mà hiện hết lên trên mặt.
“Anh lợi hại quá, ngay cả sư phụ tôi cũng không thể đạt được thành tích này của anh đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]