Mắt Phong Dật Hiên sáng rực, buông lời thề, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.
Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, trên mặt từ từ nổi lên nụ cười: “Dật Hiên, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Phong Dật Hiên sửng sốt, ngay sau đó ngại ngùng, cười rộ lên: “Nhớ, sao lại không nhớ được.”
“Lần đó, ta cảm thấy chàng rất ngốc.” Rốt cuộc Thích Ngạo Sương không nhịn được, cười thành tiếng, “Tại sao lại bị ta lừa chỉ với một câu như thế?”
“A, nàng còn nói nữa. Lúc đó nàng nói rất hay. Cảm thấy ta tuấn mỹ nên bị ta mê hoặc.” Phong Dật Hiên giựt giựt khóe miệng, nhìn Thích Ngạo Sương đầy ai oán, “Sau đó thì lừa gạt tâm hồn trong sáng của ta, quá giảo hoạt.”
“Binh bất yếm trá, đáng đời chàng.” Thích Ngạo Sương nở nụ cười. Đã lâu rồi không thả lỏng như thế. Đột nhiên nàng cảm thấy mình đã lâu không cười như vậy rồi. Cũng chỉ có Phong Dật hiên mới có thể khiến nàng cười thành tiếng như thế.
“Ngạo Sương, ta thích nhìn thấy dáng vẻ khi cười của nàng.” Phong Dật Hiên chợt nhẹ nhàng nói một câu như thế. Sự đau lòng dâng lên trong đáy mắt hắn. Thiếu nữ trước mặt luôn phải trải qua nhiều đau khổ nhưng vẫn không ngừng tiến lên, đi trên con đường đầy chông gai, tựa như có một bàn tay đang thúc đẩy nàng từ phía sau….Từ đã…! Chợt một luồng ánh sáng thoáng qua đầu Phong Dật Hiên. Sắc mặt hắn trở nên nặng nề khác thường. Tạp Mễ Nhĩ thúc đẩy? Trước kia thì còn có thể giải thích được nhưng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520119/quyen-5-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.