Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, cúi đầu, thầm thở dài.
“Này, Thích Ngạo Sương, ngươi thở dài cái lông gì vậy?” Trong đầu truyền tới tiếng của Trường Không.
“Ta chỉ thở dài vì sao lòng người lại phức tạp như thế.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng trả lời.
“Con người là một loại động vật rất phức tạp rất cực đoan. Con người có mặt tốt đẹp nhất, cũng có mặt xấu xí nhất. Đây là chuyện bình thường thôi.” Lúc này, Trường Không thay đổi giọng điệu nói năng tùy tiện lúc trước, nghiêm túc khác thường.
“Hả? Con người là cực đoan nhất…” Thích Ngạo Sương lẩm bẩm, nhắc lại lời Trường Không.
“Đừng nương tay với những thứ xấu xí tồi tệ. Còn đối với những thứ tốt đẹp thì nên quý trọng.” Chợt, giọng Thiên Không hơi lãnh khốc, trầm xuống, “Có câu nói rằng nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Bây giờ giết hai người kia được rồi đấy.” Lúc này, lời Trường Không lại nhẹ nhàng như ăn một bữa cơm vậy.
“Hả? Tiểu tử, không ngờ ngươi ác vậy đấy. Ngươi không phải chỉ là một đứa bé à?” Thích Ngạo Sương từ từ tới bên bờ, trao đổi trong đầu với Trường Không.
“Làm ơn đi! Ta đã trưởng thành rồi. Tuy mới lớn nhưng không còn là trẻ con nữa. Còn nữa, trong đầu ta có ký ức được truyền lại. Ta hiểu khá rõ loại động vật phức tạp là con người này đấy.” Trường Không phản bác đầy khó chịu.
“Ừ. Được được, ngươi là người lớn.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, đi tới bên bờ, ngẩng đầu nhìn Tây Mễ và Lan Ni.
Tây Mễ và Lan Ni đưa lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520083/quyen-4-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.