Tạp Mễ Nhĩ nhìn lên cái trán của Thích Ngạo Sương đã rơi vào lòng hắn hôn mê bất tỉnh, khẽ cau mày.
Trên trán Thích Ngạo Sương có một đóa hoa sen màu vàng xinh xắn đẹp đẽ như ẩn như hiện.
Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, chạm nhẹ vào đóa hoa sen màu vàng trên trán Thích Ngạo Sương. Một luồng nóng rực đau đớn khiến hắn rút tay lại. Tạp Mễ Nhĩ nâng tay lên nhìn vào ngón tay vừa chạm vào đó. Ngón tay hắn đã biến thành màu đen.
Kỳ lạ…
Kỳ lạ……
Tiểu Ngạo Sương, biết đâu ngươi có thể thay đổi vận mệnh của ta…?
Tạp Mễ Nhĩ nhẹ thở dài, ôm Thích Ngạo Sương ung dung đạp lên vài chiếc lá sen, biến mất trên mặt hồ. Những Yêu tộc kia thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ người vừa lướt qua bọn họ chứ đừng nói là ra tay tập kích hắn.
Khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy có cảm giác rất thoải mái. Sức mạnh, sức mạnh tràn trề. Thậm chí nàng còn có cảm giác không gì là không làm được. Mở mắt ra thì thấy bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng tỏa màu tím, gió mát phất qua, mùi cỏ xanh thoang thoảng nơi mũi.
Thích Ngạo Sương ngồi dậy thì thấy Tạp Mễ Nhĩ đang ngồi bên cạnh đống lửa. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, lạnh nhạt nói: “Đã tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.” Thích Ngạo Sương gật đầu, ngồi thẳng dậy rồi nói, “Nói đúng ra là vô cùng tốt. Cảm giác sức mạnh tràn đầy thân thể.”
“Đó là đương nhiên. Nhiệt độ của cả hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520049/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.