🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thích Ngạo Sương tuyệt không hăng hái lắm, nhưng lại không đành lòng phụ lòng của Tạp Mễ Nhĩ. Nhìn Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, Thích Ngạo Sương hiểu Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy mình rất sa sút, cho nên muốn mang mình đi ra ngoài giải sầu. Vội vã rửa mặt xong, Tạp Mễ Nhĩ đều không cho Thích Ngạo Sương ăn điểm tâm liền mang nàng ra cửa, nói là ra đường đi ăn ngon hơn, nếm thử một chút món ăn ngon ở Yêu Giới.
Nhắc đến ăn, Chiêu Tài Bảo Miêu thật hưng phấn ý vị kêu meo meo. Nó đối với thức ăn ngon là không có bất kỳ lực kháng cự nào.
Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy cùng Thích Ngạo Sương ra cửa, không có bất kỳ người hầu đi theo, hai người một mình ra phố.
Ở chủ thành phủ tại một nơi thật cao trên gác xép, Vạn Phong Lưu đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương, ánh mắt thâm thúy. Trên tay nắm một đóa hoa hồng kiều diễm nhẹ nhàng lắc lắc. Đợi bóng lưng của Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương biến mất, ánh mắt của Vạn Phong Lưu dần dần nghiêm túc, đem vật đang cầm trong tay là đóa hoa hồng vứt ra ngoài cửa sổ, xoay người rời đi.
Thức ăn Yêu Giới không phải giống loài người tưởng tượng rằng vô cùng kỳ lạ hoặc là rất máu tanh. Ngược lại, mỹ vị Yêu Giới so với thức ăn nhân giới không cách nào so sánh được. Thích Ngạo Sương ngồi trong phòng ưu nhã, nhìn trước mắt một bàn tràn đầy sắc hương vị cầu toàn mỹ vị, cũng có chút giật mình. Những thứ này nàng đều là chưa từng gặp qua. Còn có các loại trái cây diện mạo quái dị, tản ra mùi thơm ngát mê người. Người hầu bàn cẩn thận cắt hoa quả thành các miếng thật mỏng theo lời Tạp Mễ Nhĩ phân phó.
Chiêu Tài Bảo Miêu dùng móng vuốt đào đào cái này bào bào cái khác, dùng ánh mắt vô tội ngó ngó Tạp Mễ Nhĩ. Bây giờ ở trong nhận thức của nó, cái người tóc vàng mắt màu xanh dương này nhìn dịu dàng nhưng thật ra thì vô cùng nguy hiểm, thậm chí so với cái bà cô buổi tối hôm qua thì còn nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều. Một bàn món ăn ngon này nọ dường như đều là cái tên đáng sợ này mua, tự nhiên hắn phải đồng ý nó mới dám ăn.
Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, đem một chút thức ăn ngon bỏ vào một mâm lớn, đẩy tới trước mặt Chiêu Tài Bảo Miêu. Chiêu Tài Bảo Miêu ô ô kêu một tiếng, thận trọng liếc nhìn Tạp Mễ Nhĩ, thấy Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười gật đầu một cái, lúc này mới yên lòng. Vui mừng meo meo ô ô một tiếng, khởi động.
Thích Ngạo Sương nhìn bộ dạng tham ăn của Chiêu Tài Bảo Miêu, không khỏi thản nhiên mỉm cười.
"Tiểu Ngạo Sương, ngươi cười lên rất đáng yêu." Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương nở nụ cười, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, nhìn khuôn mặt Tạp Mễ Nhĩ tràn đầy dịu dàng, lần nữa lại mỉm cười. Cầm dao nĩa lên, cười nói: "Cám ơn."
Tạp Mễ Nhĩ cười, không nói gì, cũng cầm dao nĩa lên, chuẩn bị cắt cho Thích Ngạo Sương khối cá nướng.
Chiêu Tài Bảo Miêu hạnh phúc híp mắt, há to mồm, chuẩn bị cắn một miếng đồ ăn ngon trong mâm mỹ vị.
Vậy mà, vừa lúc đó, nổi lên điểm khác thường.
Thích Ngạo Sương bỗng nhiên có cảm giác một cỗ sát khí đến trong không khí, cấp tốc lui về phía sau.
Oanh một tiếng, bàn ăn trước mắt đã hóa thành hư không. Từ từ bụi mù mít tràn ngập cả phòng. Một quả nặng khổng lồ dính trên sàn nhà, tất cả thức ăn ngon tự nhiên toàn bộ hỏng hết. Cửa chính cũng bị hỏng.
Vẻ mặt Tạp Mễ Nhĩ lạnh nhạt, còn vẫn như cũ ngồi tại chỗ. Chỉ là một thân quần áo vẫn sạch sẽ không hề dính một chút thức ăn, vẫn là bộ dạng tự đắc dáng vẻ hoàn mỹ. Ánh mắt của hắn yên tĩnh, không nhìn ra bất kỳ hỉ nộ nào.
Người duy nhất phát điên là Chiêu Tài Bảo Miêu!
Chiêu Tài Bảo Miêu lui đến bên cạnhTạp Mễ Nhĩ, nhìn chén bát ngổn ngang đầy đất, con ngươi màu hổ phách dần dần đỏ lên. Đây là điềm báo nàng tức giận. Thật vất vả mới có thể nếm được mỹ vị Yêu Giới, lại có tai họa bất ngờ dáng xuống, toàn bộ thức ăn ngon đều đổ.
Thích Ngạo Sương nhìn một mảnh bừa bãi trước mắt cùng quả nặng trên sàn nhà kia còn lóe nhàn nhạt màu đen, nhìn lại gương mặt lạnh nhạt của Tạp Mễ Nhĩ. Là ai tập kích bọn họ? Hơn nữa còn lựa chọn ở chỗ công cộng như vậy. Cái này do Hán Mẫu Tư? Không thể nào. Hán Mẫu Tư không phải người ngốc nghếch như vậy chứ. Coi như hắn tra được muội muội của hắn biến mất có liên quan tới bọn họ, cũng sẽ không đường đột ra tay như vậy. Như bây giờ đánh trống khua chiêng tập kích, xem ra là muốn dò xét họ.
Trên đất quả nặng có một cái đầu nối với sợi xích lớn, theo xích sắt nhìn sang. Một Yêu Tộc cao lớn tráng kiện đứng ở cửa phòng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhìn bên này. Tứ chi của hắn cũng được quấn vòng quanh bởi một sợi xích sắt to lớn, quái dị vô cùng. Ở bên cạnh hắn, là ba Yêu Tộc có diện mạo tương đối khác nhau. Một là nữ nhân đẹp đẽ, ăn mặc hở hang, cầm trên tay một cây roi, roi quấn quanh ở trên cánh tay của nàng ta. Còn hai người còn lại đều là nam tử. Một người mặt lạnh lùng, vẻ lạnh lùng trên mặt đều là khinh thường, trên lưng là một thanh đao khổng lồ, một người khác người mặc trường bào, cầm trên tay một quyền trượng đen nhánh. 
Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương, trên mặt lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: " Ta cùng tiểu Ngạo Sương của ta đang ăn bữa ăn sáng ấm áp lại bị các ngươi phá hư rồi."
Thích Ngạo Sương nhìn một chút đám Yêu Tộc đang đứng ở cửa, ánh mắt nghiêm túc. Trước khi diễn ra đại hội tỷ võ là thời điểm rất nhạy cảm, mà còn có Yêu Tộc dám sinh sự ở chỗ đám đông như vậy. Dù là tam đại thế lực cũng có chỗ cố kỵ sẽ không làm như vậy. Nhưng đây lại là một đám Yêu Tộc, hơn nữa người phụ trách quán rượu này cũng không có xuất hiện.
Mấy tên Yêu Tộc này, rốt cuộc là có lai lịch gì đây.
"Đi chết đi!" Yêu Tộc cao lớn, đột nhiên lôi kéo xích sắt trong tay, kéo quả nặng đang dính trên nền nhà lên. Quả nặng to lớn nặng nề như vậy mà bị một Yêu Tộc cầm lên nhẹ như không.
Đối phương hiển nhiên là muốn dồn bọn họ đến đường cùng. Không nói lời gì, ba Yêu Tộc cùng nắm vũ khí của mình chuẩn bị tiến lên.
Một Yêu Tộc cầm quyền trượng đen nhánh trong miệng bắt đầu nói lẩm bẩm, niệm chú lên Thích Ngạo Sương, nàng hoàn toàn nghe không hiểu chú ngữ gì.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ không nhúc nhích, Thích Ngạo Sương cũng không có động đậy. Thích Ngạo Sương nhìn gương mặt bình tĩnh của Tạp Mễ Nhĩ, nàng lại rất rõ ràng, giờ phút này Tạp Mễ Nhĩ cực kì tức giận.
Tạp Mễ Nhĩ tức giận, sẽ xử trí mấy Yêu Tộc này như thế nào? Thích Ngạo Sương tuyệt đối không gấp gáp cùng mấy Yêu Tộc giao thủ. Nàng biết, Tạp Mễ Nhĩ sẽ xử lý xong rất đơn giản những thứ này.
Mấy Yêu Tộc cứ như vậy hung ác vọt vào phòng.
Vậy mà, không đợi Tạp Mễ Nhĩ có bất kỳ động tác, Chiêu Tài Bảo Miêu lại có động tác khiến cho tất cả mọi người trong phòng giật mình.
Chiêu Tài Bảo Miêu hô hô kêu, sau đó nhảy lên không trung, chắn trước mặt mấy yêu tộc. Mấy Yêu Tộc kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường và buồn cười. Cả cái tên đang đọc chú ngữ cũng ngưng niệm chú, mà là buồn cười nhìn con mèo hết sức đáng yêu nhưng không tự lượng sức mình. Nhỏ như vậy, hình người cũng không có, thậm chí cũng không có đầu óc, lại dám ngăn cản trước mặt bọn họ.
Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, chuẩn bị gọi Chiêu Tài Bảo Miêu quay lại.
Tạp Mễ Nhĩ đầu tiên là thoáng chút đăm chiêu, tiếp theo là híp mắt có chút hăng hái nhìn một màn trước mắt, không chút nào lo lắng rằng phải ra tay cả.
"Meo meo!!" Con ngươi của Chiêu Tài Bảo Miêu giờ phút này thay màu đỏ khác thường. Trong lòng của nó hiện tại cũng chỉ là một hồi uất ức. Những thứ mỹ vị kia, mới vừa rồi ở ngay miệng của nó gần như vậy, lại bị mấy người không biết điều trước mắt phá hư hết! 
"Hừ!" Mấy Yêu Tộc khinh thường cười lạnh một tiếng, quơ múa cái quả nặng bay tới vị trí của Chiêu Tài Bảo Miêu.
Trong lòng Thích Ngạo Sương căng thẳng, định sẽ ra tay, Tạp Mễ Nhĩ lại nháy mắt, ý bảo Thích Ngạo Sương không nên khinh thường Chiêu Tài Bảo Miêu. Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, chỉ do dự một chút liền lựa chọn nghe theo Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ tuyệt đối sẽ không làm khi không nắm chắc mọi chuyện, từ đầu tới đuôi, Tạp Mễ Nhĩ thậm chí không có coi trọng mấy Yêu Tộc này.
Quả nặng khổng lồ nặng nề cứ như vậy đánh tới Chiêu Tài Bảo Miêu, Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.
Trên mặt tên Yêu Tộc cao lớn tráng kiện lộ ra nụ cười tàn khốc và khinh thường, trong mắt hắn, con tiểu Miêu này sắp trở thành một đống thịt vụn.
Sau một khắc, nụ cười của hắn ngưng kết ở trên mặt, bên cạnh hắn mấy Yêu Tộc cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Quả nặng khổng lồ nặng nề cứ như vậy dừng ở trên đầu Chiêu Tài Bảo Miêu, cũng không rơi xuống nửa phần.
Thích Ngạo Sương không có kinh ngạc, có Tạp Mễ Nhĩ ở đây, những Yêu Tộc này làm sao có thể thương tổn A Bảo được? Một màn này Thích Ngạo Sương tự nhiên hiểu là Tạp Mễ Nhĩ đã biết trước.
Vậy mà, sau một khắc, Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn cả người.
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu tức giận kêu một tiếng, chợt trong phòng cuồng phong gào thét, tất cả mọi thứ cũng bị thổi bay. Thích Ngạo Sương xuất ra cái kết giới chặn lại trận cuồng phong không giải thích được này. Tạp Mễ Nhĩ vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích. Hắn không bị ảnh hưởng chút nào. Không có kết giới, càng không có ra tay phản kích. Chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Cuồng phong hình như đều rời đi, tự động tránh qua bên cạnh của hắn.
Mấy Yêu Tộc cũng nhíu mày, cuồng phong này có chút quái dị. Mà càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn, là con mèo nho nhỏ trước mắt kia, ở trong khoảnh khắc yêu khí trên người nó kịch liệt tăng lên không ngừng.
Thích Ngạo Sương nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trên đất một chút, lại nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trong nháy mắt liền hiểu được, cảnh tượng trước mắt này không liên quan đến Tạp Mễ Nhĩ! Đây là lực lượng của Chiêu Tài Bảo Miêu! Tạp Mễ Nhĩ thấy lực lượng của nó nên không cần phải hoảng hốt làm gì. Người bị giết là bọn họ lại ngồi hưởng thụ cảm giác nhàn hạ, không hề hoảng loạn. Hoảng loạn trong từ điển của Tạp Mễ Nhĩ là không hề có mĩ cảm.
Cuồng phong càng ngày càng quá mức, mấy Yêu Tộc cũng không mở mắt được.
Sau một khắc, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Thích Ngạo Sương, thân thể nho nhỏ của Chiêu Tài Bảo Miêu đang dần dần trở nên to lớn, mà cái đuôi của nó giờ phút này cũng biến hóa. Từ một cái trong nháy mắt biến thành mười ba cái! Mười ba cái đuôi khổng lồ trắng như tuyết bay múa trong phòng, kinh động nhân tâm.
Trong khoảnh khắc đó, Chiêu Tài Bảo Miêu vừa rồi là con mèo nho nhỏ vô hại biến thành bộ dạng hiện tại. Giống như hình dáng của một con voi nhỏ, con ngươi màu đỏ, lông trắng như tuyết, mười ba cái đuôi cuồng loạn bay múa ở giữa không trung, trên người tản ra yêu khí làm cho lòng người sợ hãi. Hơn sát khí ngút trời.
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu gầm nhẹ một tiếng, mấy con cái đuôi đã động. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét về mấy Yêu Tộc.
Bốn Yêu Tộc bị cái đuôi Chiêu Tài Bảo Miêu cuốn lấy, còn chưa kịp có phản ứng, chớ đừng nói chi là trăn trối điều gì, chỉ nghe bang bang mấy tiếng, bốn thân thể cứ như vậy hóa thành thịt vụn, tiêu tán trong không khí. Ngay cả chi hạch sinh mạng thậm chí cũng không có để lại!
Thích Ngạo Sương giật mình nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trước mắt, đây mới là dáng vẻ chân thật của Chiêu Tài Bảo Miêu? Thực lực chân chính của nó là vậy sao?
Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ cái cằm xinh đẹp trơn bóng của mình, nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trước mắt dáng vẻ giống như có điều suy nghĩ.
Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương còn chưa lấy lại tinh thần, Chiêu Tài Bảo Miêu đột nhiên xoay người, lộ hung quang nhìn Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ. Trong con ngươi màu đỏ là một sự khát máu và dữ tợn.
Chiêu Tài Bảo Miêu muốn công kích Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ!
"Sát khí đã giải trừ, nàng ta hiện tại cũng không nhận ra ngươi." Tạp Mễ Nhĩ nhẹ giọng giải thích với Thích Ngạo Sương nguyên nhân của việc Mèo Tầm Bảo muốn đánh bọn hắn.
"Sát khí? " Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc.
"Không sai, trong cơ thể nàng có sát khí rất nặng. Một khi buông thả, sẽ công kích bất kỳ sinh vật chung quanh nào, cuối cùng đương nhiên bởi vì không chịu nổi mà chết!" Tạp Mễ Nhĩ vuốt cằm của mình thản nhiên nói "Trước đó là có người phong ấn ngăn lại sát khí của nó."
Phá Thiên? Là Phá Thiên ngăn sát khí của nó lại? Là vì cứu a Bảo cho nên ngăn sát khí của nàng lại?
Nhưng mà bây giờ a Bảo vì thức ăn ngon trước mắt bị hủy diệt mà tự động giải trừ phong ấn thả ra sát khí! “Ngươi đã sớm biết, vậy ngươi vì sao còn ngăn cản ta ra tay? Như vậy chẳng phải là a Bảo rất nguy hiểm sao?" Thích Ngạo Sương có chút nóng nảy, mang theo chút trách cứ hỏi.
Vừa mới nói xong, Chiêu Tài Bảo Miêu móng vuốt sắc bén như thép liền quơ múa tới đây, Thích Ngạo Sương tránh sang bên cạnh, sau lưng nàng tất cả đều bị phá hủy.
"Trước đó ta cũng không xác định, nhưng mà bây giờ ta xác định." Tạp Mễ Nhĩ nhìn dáng vẻ hung ác của Chiêu Tài Bảo Miêu nói.
Thích Ngạo Sương cắn môi, trong lòng càng thêm bối rối. Chiêu Tài Bảo Miêu vốn là đi theo ở bên cạnh Phá Thiên, sau lại đi theo mình. Nếu nó bỏ mạng tại này, đừng nói là không cách nào giao phó cho Phá Thiên, mà Thích Ngạo Sương cũng không nhịn được, càng sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
"Làm sao bây giờ mới có thể cứu a Bảo?" Thích Ngạo Sương lần nữa tránh thoát công kích trí mạng lần thứ mấy vội vàng hỏi.
"Ngươi hãy thử phong ấn lần nữa xem sao." Tạp Mễ Nhĩ buông tay bất đắc dĩ nói "Cái này không phải chuyên môn của ta." Đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ thoáng qua một tia ánh sáng, giống như tự giễu, giống như đau thương, sát khí ư? Trong cơ thể hắn từ khi sinh ra đã có sát khí chỉ sợ là khắp thiên hạ không ai bằng, hắn còn không ngăn được sát khí của mình làm sao có thể phong ấn sát khí cho người khác đây.
Thích Ngạo Sương nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu mất khống chế, trong lòng khẩn trương. Phải như thế nào mới có thể lần nữa phong ấn sát khí trong cơ thể Chiêu Tài Bảo Miêu? Tạp Mễ Nhĩ cũng không làm được, vậy mình có thể không?
Chiêu Tài Bảo Miêu liên tục mấy lần công kích hụt không có thương tổn được Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ, hiển nhiên có chút gấp gấp nóng nảy. Nó gầm nhẹ một tiếng, 13 cái đuôi sau lưng nó cuồng loạn bay múa, con ngươi càng thêm đỏ sắp nhỏ ra máu.
"A Bảo!" Thích Ngạo Sương khẽ quát một tiếng, phi thân tiến lên, cũng không xuất ra ngọn lửa ma pháp tổn thương a Bảo, chỉ muốn đến gần nó, muốn thử một chút có thể làm cho nó an tĩnh lại hay không. 
Chiêu Tài Bảo Miêu há to mồm, lộ ra hàm răng lành lạnh, giống như muốn đem Thích Ngạo Sương một miếng nuốt vào luôn.
Thích Ngạo Sương phi thân đến trước mặt Chiêu Tài Bảo Miêu, lại điểm mũi chân, bay thẳng lên trên đỉnh đầu Chiêu Tài Bảo Miêu. Chiêu Tài Bảo Miêu đưa móng vuốt ra đánh úp về phía Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương vươn tay đặt ngay trên trán Chiêu Tài Bảo Miêu, trong chớp nhoáng này, tất cả chung quanh đều hình như ngưng đọng.
Chiêu Tài Bảo Miêu dừng động tác lại, Tạp Mễ Nhĩ cũng ngây ngẩn cả người.
Trước mắt một tia sáng chói mắt ánh mắt của Tạp Mễ Nhĩ nheo lại. Ánh sáng trắng đem Thích Ngạo Sương cùng Chiêu Tài Bảo Miêu bao phủ bên trong. Tạp Mễ Nhĩ nhìn vòng ánh sáng trắng này, một hồi lâu nói không ra lời gì. Chỉ là đáy mắt đã hiện lên một tia thâm trầm.
Hồi lâu, ánh sáng rốt cuộc rút đi.
Ở trước mắt Tạp Mễ Nhĩ đã không thấy bóng dáng Chiêu Tài Bảo Miêu, chỉ có Thích Ngạo Sương còn có chút mờ mịt đứng ở trên sàn nhà.
Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn về phía sàn nhà, nhưng không có thấy bóng dáng Chiêu Tài Bảo Miêu. Ngắm nhìn bốn phía, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng Chiêu Tài Bảo Miêu.
Tạp Mễ Nhĩ lại nhìn bộ dạng của Thích Ngạo Sương, vẻ mặt rất là cổ quái.!! “A Bảo đâu? A Bảo sao lại không thấy rồi hả?" Thích Ngạo Sương cau mày vội vàng hỏi.
"Ngươi, ngươi tự sờ sờ đầu của mình đi." Nét mặt Tạp Mễ Nhĩ đã không còn cổ quái, đáy mắt lại có một tia suy tư.
Thích Ngạo Sương vươn tay sờ đầu mình, trong lòng có chút nghi ngờ. A Bảo không thể nào đứng ở trên đầu của mình được, nếu như là đứng ở trên đầu mình, với sức nặng của Chiêu Tài Bảo Miêu mình tại sao sẽ không cảm thấy?
Khi Thích Ngạo Sương sờ lên đầu của mình thì sắc mặt chợt thay đổi. Vội vươn cái tay còn lại, nóng nảy sờ lên đầu.
Trên đầu của nàng xuất hiện hai cái tai lông mềm mềm béo múp míp! Giống cái lỗ tai của Chiêu Tài Bảo Miêu nhưng lớn hơn!
"Này, đây là chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương gãi đầu, trên đó có một đôi lỗ tai lớn có chút dở khóc dở cười, càng thêm nghi ngờ.
Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ cằm của mình, hơi suy tư hạ nói: "Nếu như, ta không đoán sai. Chiêu Tài Bảo Miêu hiện tại ký túc ở tại thân thể ngươi để hóa tự hóa giải sát khí."
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghe mơ hồ cùng không hiểu. A Bảo bây giờ đang ở trong cơ thể nàng?
"Ta nhớ được ngươi có đề cập tới Chiêu Tài Bảo Miêu là vì thân thể ngươi mới đi theo ngươi."Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, đáy mắt thoáng qua một tia sáng kỳ dị không dễ dàng phát giác, tiếp chậm rãi nói "Trực giác của Chiêu Tài Bảo Miêu so với các sinh vật khác nhạy cảm hơn nhiều. Có lẽ lúc ấy nó làm theo bản năng cảm thấy ngươi là bảo bối, cho nên đi theo ngươi đi. Chính nó cũng không biết trong tiềm thức của nó thì ngươi là người có thể giúp nó hóa giải sát khí."
"À?" Thích Ngạo Sương ngu ngơ, ngắt cái lỗ tai to lớn trên đầu mình có chút đau. Tựa như thật sự là một phần thân thể mình. Ngất a~~, thật là ngất mất thôi.
"Như vậy không tồi, ha ha, thân phận của ngươi bây giờ là một Tiểu Miêu Yêu. Trên người có yêu khí rồi, ở Yêu Giới đi lại cũng tiện hơn nhiều." Tạp Mễ Nhĩ nhìn lỗ tai lông xù trên đầu Thích Ngạo Sương thật làm cho người ta yêu thích, cũng không nhịn được vươn tay ra sờ sờ.
"Đừng làm rộn." Thích Ngạo Sương một tay đẩy Tạp Mễ Nhĩ ra, cau mày nói "Thời điểm nào ta có thể khôi phục nguyên trạng? Tại sao ta có thể hóa giải sát khí của a Bảo?" 
"Ta cũng không biết ngươi tại sao có thể hóa giải sát khí của nàng. Khôi phục nguyên trạng thì dĩ nhiên là đợi sát khí trong cơ thể nàng giải xong!" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn cái lỗ tai lớn trên đầu Thích Ngạo Sương nói.
Thích Ngạo Sương có chút phiền lòng kéo kéo cái lỗ tai trên đầu mình. Mới vừa rồi là muốn thử một chút có thể thu phục được a Bảo hay không, không ngờ vừa đụng đến cái trán a Bảo, ai biết xảy ra chuyện như vậy! Có lầm hay không! Thật là không giải thích được! Ta phỉ nhổ ngươi Phá Thiên! Chờ nhìn thấy Phá Thiên ta nhất định phải lừa gạt hắn một hồi!
"Hiện tại, chúng ta đổi quán ăn khác ăn điểm tâm thôi." Tạp Mễ Nhĩ hăng hái bừng bừng, mỉm cười nói, "Còn nữa, mới vừa rồi những Yêu Tộc kia tai sao tìm đến cửa nhỉ?"
"Ngươi biết là ai sao?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.
"Ngươi rất nhanh cũng biết thôi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười như lúc ban đầu, lại sờ sờ cái lỗ tai lớn trên đầu Thích Ngạo Sương một hồi, lúc này mặt mới thỏa mãn, dưới ánh mắt bực tức của Thích Ngạo Sương mới thu tay lại. Sau đó kéo tay Thích Ngạo Sương, đi ra ngoài phòng, vừa đi vừa cười trêu nói "Không biết phía sau ngươi có cái đuôi hay không nhỉ."
Thích Ngạo Sương trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn. Nhìn một cái mới tỉnh táo lại, hoàn hảo cũng may, sau lưng không có cái đuôi. Nếu không thật là tức chết nàng rồi.
Tạp Mễ Nhĩ nhìn động tác của Thích Ngạo Sương, khóe miệng lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Hai người cứ như vậy một trước một sau rời đi, ngoài dự đoán không có kẻ nào ngăn cản, cũng không có người tra hỏi xem mới vừa rồi có chuyện gì đã xảy ra. Tất cả giống như đều là ảo giác của Thích Ngạo Sương.
Đi ở trên đường lớn, Thích Ngạo Sương cũng không giống như trước có người nhìn chăm chú vào nàng. Giờ phút này nàng là một Yêu Tộc chân chân thật thật, hơn nữa còn là một cái Yêu Tộc tầng lớp thấp. Trên đầu lỗ tai đều không thể che đi vì pháp lực thấp kém quá.
Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương đi qua một con đường khác, vào một quán ăn khác, lần này cũng là tìm một gian phòng u tĩnh. Thức ăn tinh xảo mới vừa lên, Thích Ngạo Sương mắt liền trừng mắt thật lớn. Thích Ngạo Sương thiếu chút nữa không khống chế được lập tức kích động muốn lao vào ăn ngay. Nàng trong nháy mắt hiểu được, đây là Chiêu Tài Bảo Miêu ký túc ở trong cơ thể nàng. Thích Ngạo Sương cười khổ một tiếng, tên tiểu tử này, hiện tại ký túc trong cơ thể chính mình còn không an phận như vậy.
Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy tâm trạng dở khóc dở cười của Thích Ngạo Sương, không khỏi mỉm cười. Cầm dao nĩa lên vì Thích Ngạo Sương mỗi món lấy một phần đặt ở trước mặt nàng. Thích Ngạo Sương nhìn mỹ vị trước mắt, từ buổi sáng đến bây giờ một miếng đồ ăn cũng không có quả thật cũng có chút đói bụng. Cũng không có khách khí, cầm dao nĩa để trên bàn lên bắt đầu ăn. 
Giờ phút này còn đâu là dáng vẻ bình tĩnh của Thích Ngạo Sương mà toàn là dáng vẻ tham ăn của Chiêu Tài Bảo Miêu. Tạp Mễ Nhĩ khóe miệng nâng lên thành đường cong tuyệt đẹp không thay đổi.
"Ngươi, ông ải ói à ẽ ó ười ào ến ao?" Thích Ngạo Sương trong miệng đầy đồ ăn, nói không rõ ràng hỏi.
"Người tới rất hiểu lễ phép, biết trước hết để cho chúng ta ăn điểm tâm xong đã." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, ưu nhã vì Thích Ngạo Sương mà rót một ly Hoa Trà.
Thích Ngạo Sương bưng trà qua, uống một hơi cạn sạch. Sau đó lúc này mới trở về chỗ suy nghĩ lại lời nói của Tạp Mễ Nhĩ. Người tới tính tình kì cục vậy? Phái người công kích bọn họ vì cái gì đây? Nhằm vào Tạp Mễ Nhĩ hay nhằm vào mình? Hoặc là cả hai đi?
Thích Ngạo Sương trong lòng nghi ngờ, Tạp Mễ Nhĩ cũng vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt, ưu nhã uống trà, ăn mấy thứ linh tinh. Lẳng lặng chờ đợi.
Sẽ là ai?
Thích Ngạo Sương ăn xong rồi, mới vừa để nĩa xuống, trước mắt liền xuất hiện khăn lụa trắng noãn. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng nụ cười.
Thích Ngạo Sương nhận lấy khăn lụa lau miệng, sau đó ngồi thẳng, nói thật nhỏ: "Ta ăn xong rồi."
"Ừ, hắn cũng nên xuất hiện thôi." Tạp Mễ Nhĩ híp mắt cười nhạt.
Đang lúc giọng điệu cứng rắn vang lên Tạp Mễ Nhĩ, ngoài cửa liền vang lên một hồi tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Vào đi!" Tạp Mễ Nhĩ dựa vào ghế, lơ đãng nói một câu.
Cửa bị đẩy ra khe khẽ, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Thích Ngạo Sương nhìn người xuất hiện tại cửa, có vẻ kinh ngạc, rồi lại cảm thấy hình như là chuyện đương nhiên.
Là hắn!
Quả nhiên là hắn! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.