Sáng sớm Tinh Linh Chi Sâm một mảnh hài hòa, đoàn người Thích Ngạo Sương bái biệt Tinh Linh nữ vương liền lên đường, lần này, đoàn người nhiều hơn vì bao gồm cả Tinh Linh Vương Tử Áo Tư Tháp cùng đi. Dọc theo đường đi Áo Tư Tháp mặt cao ngạo, thậm chí cũng không hề coi trọng Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, người duy nhất hắn để ý là Hắc Long Bản. Bởi vì Hắc Long Bản mang thân phận là người của Long Tộc. Thích Ngạo Sương cũng lười để ý tới tên hoàng tử cao ngạo này, thầm nghĩ trong lòng chỉ cần cái người cao ngạo này không gây ra phiền toái cho mình là được rồi, nếu là một người trung thực thì tốt rồi. Ra khỏi Tinh Linh Chi Sâm, Hắc Long Bản khôi phục nguyên hình, để mọi người ngồi lên lưng của hắn. Nếu như không phải chuyện của Thích Ngạo Sương quan trọng hơn, Hắc Long Bản tuyệt đối sẽ không cho phép Áo Tư Tháp ngồi lên phía sau lưng của hắn. Áo Tư Tháp quả thật lấy làm kinh hãi. Long tộc cao ngạo lại cam tâm tình nguyện khôi phục nguyên hình cho nhân loại cưỡi trên lưng của hắn. Hắc Long Bản mở hai cánh nhanh chóng bay về phía trước, bên tai gió thổi vù vù. Áo Tư Tháp có chút sững sờ nhìn Thích Ngạo Sương bên cạnh khuôn mặt hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cả kinh, nhân loại này và cái tên Long tộc phía dưới rốt cuộc có quan hệ gì mà Long tộc cao ngạo lại đồng ý cho nàng ngồi trên lưng mình? Những việc làm cho Áo Tư Tháp giật mình vẫn còn ở phía sau. Thời điểm sắp đến Long chi mạch, Hắc Long bản khôi phục nguyên hình, mọi người cùng đi bộ xuyên qua Long chi mạch. Áo Tư Tháp kinh ngạc không thôi khi một tên Long tộc tiến lên phía trước hỏi thăm, mà là cũng một mực cung kính tiến lên hành lễ, trong miệng kêu “bệ hạ” một cách tôn kính. Câu “bệ hạ” này khẳng định không phải đang gọi hắn, hắn là hoàng tử Tinh linh tộc. Cũng chỉ là Tinh linh tộc mới gọi hắn là Vương Tử Điện Hạ mà thôi. Càng sẽ không gọi Thích Ngạo Sương và nam tử nhân loại cạnh nàng, như vậy chỉ có thể có một. Chính là đang gọi cái tên Long tộc kia lúc nãy vừa mới cho mọi người cưỡi! Áo Tư Tháp không thể tin nhìn Hắc Long Bản và bóng lưng Thích Ngạo Sương, Hắc Long này lại là Vương của Long tộc! Con Cự Long mới vừa rồi còn vác bọn họ ở trên trời bay lượn. Đây tuyệt đối không phải nằm mơ. Ánh mắt Áo Tư Tháp dừng ở trên người Thích Ngạo Sương thật lâu không cách nào dời đi, nhân loại này, rốt cuộc là mang thân phận gì đây? Ra khỏi Long chi mạch, Hắc Long Bản quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương nói: "Ngạo Sương, chúng ta nên đến chỗ nào đầu tiên đây?" "Sở Tâm và Đông Phong Hầu sẽ đi Thú Nhân tộc và Ải Nhân tộc, chúng ta đi tìm Địa Tinh thôi." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói xong, nhìn Hắc Long Bản tiếp tục nói "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi về phía trước, đi đến trấn gần đây nghỉ ngơi một đêm thôi." "Tốt." Hắc Long bản đồng ý. "Trước mặt, có rất nhiều người ở trong đó!" Chợt, Áo Tư Tháp lại nhẹ nhàng lên tiếng. "Ngươi làm thế nào biết?" Hắc Long Bản lập tức hỏi. "Gió nói cho ta biết!" Áo Tư Tháp ngẩng đầu nhìn phía trước, tiếp tục chậm rãi nói "Có cả lực lượng của Thần Điện Quang Minh.” "Lực lượng của thần điện Quang Minh?" Lãnh Lăng Vân cau mày, có chút nghi ngờ nhìn Áo Tư Tháp "Gió nói cho ngươi?" "Hừ, có tin hay không là tùy ngươi." Hiển nhiên dáng vẻ nghi hoặc của Lãnh Lăng Vân khiến Áo Tư Tháp vô cùng khó chịu. Chưa từng bị người nào hoài nghi qua năng lực của mình, hôm nay lại bị nhân loại như thế hoài nghi, sắc mặt Áo Tư Tháp tự nhiên sẽ không đẹp mắt chút nào. Hắc Long Bản vuốt cằm của mình nhíu mày nhìn Áo Tư Tháp, Tinh Linh Vương Tử này, xem ra vẫn có chút thực lực nha. Lại có thể lắng nghe âm thanh của gió. Mình mặc dù cũng có ma pháp Phong hệ, nhưng tuyệt đối không cách nào lắng nghe được âm thanh của gió. Hơn nữa cũng không phải là tất cả tinh linh đều có thể đạt tới cảnh giới này, cái tên Tinh Linh Vương Tử này, hình như cũng là một thiên tài nha. Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, cười lạnh một tiếng. Thần điện Quang Minh rốt cuộc đuổi kịp tới nơi đây rồi, nhưng lại ngại vì phía trước là Long chi mạch mà không dám tiến đến. Đang đợi mình đi ra ngoài sao? Chuyện Tiết Long Phi trợ giúp mình chỉ sợ sớm đã bại lộ, hi vọng Tiết Long Phi sẽ không gặp phải khó khăn gì. Chỉ là, hành tung của mình bại lộ, thì là ai để lộ ra đi đây? Thần điện Quang Minh biết mình có quan hệ cùng Hắc Long Bản, chỉ là không biết thân phận bây giờ của Bản mà thôi. Ban đầu ở Thần điện không ít người ăn đủ nước miếng Hắc Long Bản, bao gồm cả Giáo Hoàng đại nhân mang dáng vẻ đạo mạo kia. Là cái tên hoàng tử ngu dốt Bối Lỗ Khoa hay là cô nàng đạo tặc kia để lộ tin tức?? "Là nữ nhân kia để lộ ra." Lãnh Lăng Vân lúc này lạnh lùng lên tiếng "Hoàng tử Bối Lỗ Khoa cũng không có biết chúng ta tiến vào Long chi mạch, cũng không biết chúng ta cùng Bản có quan hệ. Nhưng nữ nhân kia thì thấy được tất cả. Có thể cùng Long tộc có quan hệ mật thiết như thế, thần điện Quang Minh tự nhiên sẽ nghĩ đến nàng. Bọn họ định giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Nghe Lãnh Lăng Vân vừa nói như thế, sự tình liền rõ ràng. Theo tác phong của thần điện Quang Minh quả thật có thể làm như vậy, chỉ cần có thể cũng sẽ không bỏ qua một tia hoài nghi nào. "Hừ!" Thích Ngạo Sương cười lạnh một tiếng "Cũng chỉ là phái tới chịu chết mà thôi." Áo Tư Tháp vừa nghe, khẽ cau mày, nữ nhân này, có phải ngông cuồng quá hay không? "Ta đi đập nát bọn chúng." Trong cơ thể Hắc Long Bản phần tử bạo lực bắt đầu thức tỉnh, hưng phấn siết chặt quả đấm nhao nhao muốn thử. "Ngươi quên hiệp nghị của Long thần và Nữ Thần Quang Minh rồi hả?" Thích Ngạo Sương liếc mắt dội cho Hắc Long Bổn một gáo nước lạnh. "A ——!" Hắc Long bản phát ra tiếng kêu thảm thiết. "Chờ thời điểm ta đánh không lại ngươi sẽ được ra tay thôi." Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ thất vọng này của Hắc Long Bản có chút buồn cười, bộ dáng như vậy giống như là đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích. Hắc Long Bản miễn cưỡng đồng ý. "Dù sao bây giờ còn chưa kéo Nữ Thần Quang Minh xuống, hiệp nghị của Long thần và Nữ Thần Quang Minh còn có hiệu lực. Ngươi là Vương của Long tộc, phải suy nghĩ cho Long tộc!" Lãnh Lăng Vân nhìn dáng vẻ ảo não của Hắc Long Bản, mỉm cười khuyên. "Dạ dạ, ta biết rồi......" Hắc Long Bản cúi gằm đầu. "Ngạo Sương." Lãnh Lăng Vân lại cau mày trầm giọng nói "Thần điện Quang Minh lần trước cùng nàng giao thủ nguyên khí đã tổn thương nặng nề, bọn họ không biết có làm ăn nên chuyện gì hay không." "Cho nên?" Thích Ngạo Sương nhìn lãnh Lăng Vân hỏi. "Lần này người tới, có lẽ không phải đơn giản như vậy." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói "Có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, Giáo Hoàng và Đại Giáo Chủ chính là người cường hãn nhất của Thần điện." "Chẳng lẽ không đúng?" Hắc Long Bản cau mày hỏi ngược lại. "Dĩ nhiên không phải." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng lắc đầu "Trong thần điện có một ít người thực lực cường đại, không thích danh lợi quyền thế, thích cuộc sống an tĩnh. Nhưng Thần điện một khi gặp nạn, sẽ đi xin bọn họ ra tay trợ giúp." "Hừm hừm, vậy ta nhất định phải ra tay rồi." Hắc Long Bản sờ sờ vào trong ngực, lấy ra mảnh vải đen, che mặt của mình lại. "Ngươi làm gì thế?" Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản cười cười bỉ ổi thì cau mày hỏi. "Ta bịt mặt rồi đi làm thịt bọn họ!" Hắc Long bản cười hắc hắc, dương dương hả hê nói. "Ngươi là Long tộc, những người đó thực lực không kém, nhất định có thể nhìn thấu thân phận của ngươi." Lãnh Lăng Vân có chút nhức đầu nói. "Sợ cái gì? Bọn họ lại không thấy được mặt của ta." Hắc Long bản nhún vai chuyện đương nhiên nói "Coi như bọn họ biết ta là Long tộc thì thế nào? Lại nói, thực lực của ta bây giờ, ẩn hơi thở chuyện quá đơn giản rồi." "Nếu như bọn họ nhận ra thân phận của ngươi, bọn họ sẽ ở trước mặt Nữ Thần Quang Minh nói ra chuyện này thì Long thần sẽ khó xử." Lãnh Lăng Vân nói. "Ta không thừa nhận là ta. Ta che mặt, người nào thấy là ta?" Hắc Long bản vô liêm sỉ nói "Ta chết không thừa nhận là được. Ta còn muốn đi khiếu nại, ta nói có người giả mạo ta đi khích bác Long thần và Quang Minh Nữ Thần nhằm chia rẽ quan hệ!" Lãnh Lăng Vân tức cười, mà người thuần khiết, cao ngạo như Tinh Linh Vương Tử Áo Tư Tháp há to miệng, sững sờ nhìn Hắc Long Bản vô liêm sỉ trước mắt thì hóa đá tại chỗ, nam tử trác tuyệt này, thật sự là Long tộc cao ngạo vô cùng sao? Thật sự là vị Vương của Long tộc cao quý hay sao? Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng, nhìn Hắc Long Bản vô sỉ trước mắt, có chút đau lòng. Trước kia Bản thuần khiết lắm cơ mà, bây giờ biến thành cái bộ dáng này,aizz. ~ "Ngươi......" Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản đang che mặt, câu nói kế tiếp vẫn là không nói ra thì hơn. Nàng biết, Hắc Long Bản biến thành cái bộ dáng hiện tại này, không cần phải nói toàn bộ là công lao của nàng, tối thiểu hơn phân nửa là do nàng giáo dục hiệu quả. "Tất cả mọi người phải cẩn thận." Lãnh Lăng Vân nặng nề nói "Những người này đều không màng danh lợi quyền thế. Cho nên ở trong Thần điện không đảm nhiệm chức trách gì. Nhưng thực lực tuyệt đối không thể khinh thường." "Người như vậy trong thần điện có bao nhiêu người?" Hắc Long bản che mặt hỏi. "Ta cũng không biết, ta chỉ biết có thế." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù hắn trước kia là Thánh tử, nhưng mà không có nghĩa là tất cả cơ mật đều biết. "Mặc kệ, toàn bộ đều đánh nát." Hắc Long Bản quả đấm nắm chặt bóp ken két vang dội, đáy mắt hiện lên hưng phấn. Thật lâu vẫn không nhúc nhích. Vừa quá bạo lực, vừa vô liêm sỉ, Long Vương này! Hoàn toàn không giống như Long tộc cao quý! Đây là kết luận mà Áo Tư Tháp đưa ra. Lãnh Lăng Vân là có chút thổn thức, một nam tử đơn thuần liền bị Thích Ngạo Sương dạy hư thành như vậy. Thật….......... không tồi a~ "Đi thôi." Thích Ngạo Sương có chút nhức đầu nhìn mặt Hắc Long Bản tràn đầy hưng phấn, tức giận mà nói "Ngươi đừng giống như Sở Tâm kích động liền địch ta chẳng phân biệt được là được, nhìn rõ hãy đánh." "Biết rồi, biết rồi, ta làm sao sẽ mắc sai lầm ngớ ngẩn giống nàng ta được?" Hắc Long Bản dứt lời liền cấp tốc chạy tới phía trước. Thích Ngạo Sương lắc đầu một cái, vội vàng đi theo phía sau. Lãnh Lăng Vân cũng theo sau. Ngón tay Áo Tư Tháp nhẹ nhàng vung lên, một cỗ gió nhẹ nhàng khoan khoái liền vây hắn lại, mang hắn ưu nhã bay theo. Chợt, Hắc Long Bản chạy trước tiên bỗng nhiên dừng lại, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân ngạc nhiên cũng dừng lại, không hiểu hắn đang làm cái gì. "Ta nói này tự dưng xông vào đánh bọn chúng thật có chút không phải đạo." Hắc Long Bản dừng lại lẩm bẩm nói. “À?” Thích Ngạo Sương cùng lãnh Lăng Vân ngạc nhiên nhìn Hắc Long Bản, người này rốt cuộc đang nói cái gì? Sau một khắc, bọn họ liền hiểu rõ Hắc Long Bản vốn định làm cái gì. Vô sỉ! Quả thực vô sỉ cực điểm làm người ta giận sôi! Hắc Long Bản mượn áo choàng của Thích Ngạo Sương đang khoác ở trên người, đem toàn thân bọc kĩ càng, sau đó đem mặt che lại bằng miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi đồng tử màu đen, cùng một đầu tóc đen nhánh. Sau đó cong người xuống, làm mình thấp đi, lén lút chạy về phía trước. Chợt nhìn thế này, chiều cao, vóc người bị áo choàng che khuất, thật đúng không nhìn ra là một nam tử. Hắc Long Bản đã sớm biết thần điện Quang Minh đối với thiếu nữ mắt đen tóc đen rất “ưu ái”, cũng biết Thích Ngạo Sương hiện tại dáng vẻ chân thật chính là mắt đen tóc đen. Nhưng Áo Tư Tháp hiện tại thì không biết. Cho nên thời điểm Áo Tư Tháp thấy một màn như vậy thiếu chút nữa từ giữa không trung ngã xuống! Đó là Long Vương sao? Đó là Long tộc vô cùng cao quý sao? Cái bộ dáng này của hắn, hình như là ngụy trang thành nữ nhân? Tại sao? Đây là vì cái gì? Rốt cuộc tại sao? Áo Tư Tháp trong đầu có mười vạn cái tại sao, nhưng không thể nào lí giải được. Lãnh Lăng Vân rất rối rắm nhìn bóng lưng Hắc Long Bản, lại quay qua nhìn Thích Ngạo Sương đối diện một cái. Thích Ngạo Sương bất đắc dĩ buông tay, rất vô tội nói: "Ta thề, ta tuyệt đối không có dạy hắn những thứ này." Áo Tư Tháp nhìn bộ dạng Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, hiểu rằng hai người bọn họ biết dụng ý của Hắc Long Bản. Nhưng mà niềm kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn hỏi hai nhân loại kia. Chỉ có yên lặng giữ vững khoảng cách nhất định theo ở phía sau. "Các ngươi đợi lát nữa hẵng tới đây." Hắc Long Bản quá mức bỉ ổi bỏ lại một câu, lén lút chạy lên phía trước. Cái tư thế lén lút này, muốn người ta không đem lòng sinh nghi cũng khó. Quả nhiên, chủ động đánh người thì thật là không phải đạo. Nhưng nếu là người khác động thủ trước thì Hắc Long Bản có thể đường đường chính chính mà ra tay rồi. Mấy người Thích Ngạo Sương xa xa theo ở phía sau, nhìn bóng dáng quỷ mị của Hắc Long Bản đang lén lút chạy phía trước. Ở lối vào hẻm núi. Quả nhiên thấy được rất nhiều người đang cắm trại, mà ở trong đó không chỉ có người của thần điện Quang Minh, hình như còn có những người khác. Người của tổ chức Hắc Điện? Dĩ nhiên, khi thấy một người lén lén lút lút, giấu đầu hở đuôi thế kia, thì Hắc Long Bản lập tức bị vây. Mắt đen tóc đen! Hơn nữa còn là từ Long chi mạch ra ngoài! Hiện tại theo tin tức thì Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã chính là thiếu nữ có mắt đen tóc đen, cùng một con rồng ở Long tộc có quan hệ mật thiết. Hai điều kiện này cũng phù hợp. "Đứng lại!" Một tiếng quát lạnh truyền đến lỗ tai của Hắc Long Bản. Câu này rơi vào tai Hắc Long Bản thì hắn cũng cảm thấy đương nhiên, hắn còn sợ đối phương không ngăn cản hắn lại cơ. Nhưng được Thích Ngạo Sương chân truyền Hắc Long Bản giờ phút này cũng không có dừng lại, mà là mặc kệ người của Thần điện đang quát lạnh một tiếng ngược lại bước nhanh hơn. Đây càng làm cho người ta nghi ngờ, còn có người thậm chí xác định hô to: "Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, là nàng.” "Không phải nàng." Một lão già tóc muối tiêu từ trong lều chui ra, lạnh lùng nhìn Hắc Long Bản mặc áo choàng nhàn nhạt phun ra một câu nói. Lão già này chính là người Thần điện cố ý mời tới. Hắn cũng mặc trang phục bình thường như người của Thần điện. Chỉ là mi gian bén nhọn hiện lên cho thấy thực lực của hắn không tầm thường. Nếu như bây giờ Hắc Long Bản chưa tiếp nhận Long Vương truyền thừa thì tự nhiên lão già kia sẽ cảm thấy hơi thở của Hắc Long Bản không thuộc về loài người. Như vậy thì nhất định sẽ ngăn cản người của thần điện ra tay. Nhưng mà, bây giờ Hắc Long Bản quá cường hãn, làm cho người ta hoàn toàn không cảm thấy hơi thở của hắn. Mà tôn chỉ của Thần điện luôn luôn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Lão già mặc dù nói Hắc Long Bản vốn không phải người mà bọn họ muốn tìm, nhưng lại cũng không có ngăn cản người phía dưới động thủ. Trùng hợp, chính là như vậy. Một ngọn lửa ma pháp nở rộ ở trên người của Hắc Long Bản ra. Hắc Long Bản chưa từng cảm thấy ma pháp Hỏa Hệ cũng có thể như xinh đẹp như hôm nay. Hắn vui vẻ ra mặt. Long tộc không thể tùy ý ra tay với nhân loại. Nhưng mà, bây giờ là khi nhân loại xâm nhập vào địa bàn của hắn, hơn nữa đám nhân loại này còn động thủ trước! "Loài người hèn mọn, lại dám động thủ với Long tộc cao quý.” Hắc Long Bản đem lột xuống áo choàng cùng miếng vải đen che mặt, lộ ra một thân nam trang, rống giận. Mà hắn trong nháy mắt thả ra Long Uy khiến sắc mặt người của thần điện cũng xanh như tàu lá chuối. Những kẻ vừa động thủ đến cả ruột gan cũng xanh, hận không thể chặt cánh tay ngu ngốc của mình. Mà lão già đầu tóc muối tiêu càng thêm choáng váng. Lại là Long tộc! Tại sao có thể như vậy? Long tộc từ Long chi mạch ra ngoài, lại còn phải mang bộ dạng lén lút hay sao? Làm sao có thể?! Những kẻ của Thần điện ngây ngốc nhìn Hắc Long Bản trước mắt. Cảm thụ Long Uy làm cho người kinh hãi run sợ, hai chân đều run rẩy. Người mang một thân áo đen, không phải là loài người, mà là một Long tộc thứ thiệt, hơn nữa không phải thiếu nữ! Là một nam tử! "Ta muốn các ngươi vì sự vô lễ này trả giá thật lớn!" Hắc Long bản mới không khách khí, chuyện phát triển trở thành như vậy đúng là hắn kết quả mong muốn, căn bản không cho đối phương cơ hội giải thích, Hắc Long Bản xuất ra bản lĩnh của mình, Phong, Hỏa, Thủy, tam hệ ma pháp liều mạng công kích. Dĩ nhiên có rất nhiều người bị thương. "Long tộc đại nhân tôn quý......!" Lão già tóc muối tiêu mặc dù là người mạnh, thậm chí mạnh hơn Giáo Hoàng, nhưng sao hắn lại không hiểu tình hình hiện tại được? Làm sao cùng Long tộc đối kháng đây? Hắn vô cùng lo lắng muốn ngăn cản hành động dã man của Hắc Long Bản, nhưng mà Hắc Long Bản làm sao cho hắn cơ hội nói chuyện, một trái cầu lửa thật lớn liền phun vào mặt hắn. Lão già kia thật nhanh bay lên không trung, tránh thoát hỏa cầu hung mảnh này, cảm giác cực nóng từ dưới chân truyền đến. Vị trí mới vừa đứng đã bị thiêu thành tro tàn, trên đất phát ra mùi khét. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đứng xa xa nhìn tất cả, sắc mặt nhàn nhã. Trên mặt Áo Tư Tháp mặc dù thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng mà đáy mắt hắn là đặc sắc khác thường. Dù là ở Tinh linh tộc lớn lên trong hoàn cảnh tinh khiết như vậy, nhưng Áo Tư Tháp cũng hiểu được một chút. Đó chính là cái tên Long Vương này, hắn lại không cho người nhân loại này thanh minh một câu! Đúng vậy, Long Vương, ngài mới thật cao quý làm sao! Lão già tóc muối tiêu, nói thế nào cũng là một trong những lá bài chủ chốt bí mật của Thần điện, thực lực cường hãn khiến Giáo Hoàng cũng sinh lòng kính nể. Nhưng ở nơi này có một ngày, hắn oan uổng muốn chết. "Quá thảm!" Thích Ngạo Sương có chút đau lòng nhìn cảnh tượng trước mặt mà cảm thán. "Đúng vậy quả thật quá tàn nhẫn." Lãnh Lăng Vân lắc đầu thở dài. Áo Tư Tháp ngẩn người, nhìn gương mặt của Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, nhìn thế nào cũng không nhìn ra bọn họ đang đau lòng chỗ nào nha. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân không có ra tay, nhìn cái tên Hắc Long Bản nín đã lâu rồi. Hắn đã quá lâu không có ra tay đánh người, lần này thật vất vả mới có cơ hội để cho hắn không chút kiêng kỵ động thủ, tự nhiên hắn sẽ cực kỳ quý trọng cơ hội lần này. Thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn qua, sử dụng ánh mắt cảnh cáo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân không cho phép nhúng tay, sau đó quay đầu lại lần nữa đuổi đám người của Thần điện và Hắc Điện chạy trối chết. Thích Ngạo Sương đồng tình nhìn những người kia chạy thục mạng, thật ra thì, những người này thực lực cũng rất mạnh. Đặc biệt là lão già tóc muối tiêu đó, hơi thở trên người của hắn rất mạnh, quả thật so với Giáo Hoàng còn mạnh hơn. Nếu như gặp phải Long tộc bình thường có lẽ còn có thể liều mạng một phen, nhưng đúng là muốn chết cũng không được chết tự tế, cố tình gặp gỡ cái tên Hắc Long Bản biến thái có tam hệ ma pháp, càng đáng chết hơn chính là hắn vừa đón nhận Long tộc truyền thừa, đã trở thành Long Vương! Đang ở tình thế chật vật lão giả tóc muối tiêu quyết định sử dụng tuyệt kỹ được ăn cả ngã về không, trên đầu lại chợt tối sầm lại. Một bóng dáng khổng lồ đưa bọn họ toàn bộ bao phủ tại bên trong. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trên vẻ mặt lại càng tuyệt vọng hơn. Rồng! Vừa rồi lại có một con rồng nữa! Thích Ngạo Sương lại ngây ngẩn cả người, ánh mắt của nàng cứ như vậy gắt gao dừng ở bóng dáng trên lưng con rồng kia. Trên lưng con Rồng đó là bóng dáng mà nàng cực kì quen thuộc. Là Tẫn Diêm! Tẫn Diêm ngạo nghễ đứng ở trên lưng con Rồng kia, mắt nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt của hắn rơi vào người kẻ đang chạy thục mạng, sau đó từ từ dời đến người đang đuổi theo bọn kia. Mắt đen tóc đen áo đen! Gương mặt lạnh lùng, hơi thở liều lĩnh. Là Bản. Con ngươi Tẫn Diêm chợt phóng đại! Hắn đang nơi này, như vậy nàng đâu? Nàng ở đâu? Sắc mặt Tẫn Diêm chợt biến, ánh mắt không ngừng quét trên mặt đất, đang tìm bóng dáng mà hắn ngày đêm mong nhớ. "Rống!" Hắc Long Bản ngửa đầu nhìn con Rồng nhỏ đang bay trên đầu mình, rống giận một tiếng, Long Uy bá đạo hung mãnh khuếch tán ra, khiến rất nhiều người căn bản không cách nào ngăn cản được. Một tiếng này giống như Kinh chạy thẳng đến tai mọi người nổ tung, đầu óc cũng điên đảo. Cự Long Chu Địch cả người run rẩy, sợ hãi rơi xuống. Nằm rạp trên mặt đất, đầu hướng về phía Hắc Long Bản lại không dám nhúc nhích. Là Long tộc, hơn nữa còn so với nó mạnh hơn rất nhiều lần. Lực lượng kinh khủng này làm cho nó sinh lòng sợ hãi, cũng không dám nhúc nhích. Tẫn Diêm giờ phút này không để ý tới Chu Địch đang run rẩy trên mặt đất, cũng không có lại nhìn đến ánh mắt vui mừng của Hắc Long Bản. Ánh mắt của hắn, rơi vào hình bóng đang đứng ở xa kia. Bóng dáng nhỏ nhắn cứ như vậy lẳng lặng giữa không trung, lẳng lặng nhìn bên này. Mặc dù có chút xa, nhưng mà Tẫn Diêm đã không phải là Tẫn Diêm trước kia, hắn giờ phút này thực lực đã không giống ngày xưa. Hắn có thể thấy rõ ràng tất cả chi tiết mặc dù ở xa như vậy. Hắn đứng lẳng lặng ở nơi đó, nhìn người thiếu nữ diện mạo bình thường kia. Tóc màu xanh lá, đôi mắt màu xanh dương, trên mặt còn có tàn nhang. Nhưng mà ánh mắt kia, quen thuộc đến như vậy. Là nàng, thiếu nữ tầm thường kia chính là nàng. Tay Tẫn Diêm chậm rãi nắm chặt, cứ như vậy si ngốc nhìn hình bóng mà mình khổ tâm tìm kiếm bấy lâu. Tim, giống như vào giờ khắc này ngừng đập, tất cả chung quanh giống như không tồn tại. Chỉ còn lại có hắn cùng với người thiếu nữ kia. Ánh mắt Tẫn Diêm dừng ở trên mặt Thích Ngạo Sương không có dời đi dù chỉ một chút, không để ý tất cả chung quanh, mà là chậm rãi trực tiếp đi tới Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương cũng nhìn Tẫn Diêm từ từ đi tới, trong lòng cũng không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này. Cứ như vậy kinh ngạc nhìn Tẫn Diêm từng bước một đi tới. Lãnh Lăng Vân khẽ hí mắt, không nói gì. Tẫn Diêm đi từ từ đến trước mặt của đoàn người Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Tẫn Diêm không nói gì. "Tiểu thư, ta đã trở về......" Giọng nói từ trong miệng Tẫn Diêm thốt ra, như ẩn chứa rất nhiều chân tình. Tẫn Diêm chậm rãi một chân quỳ xuống, tay phải nắm thành nắm đấm đặt ở trước ngực trái, một nghi lễ tiêu chuẩn nhất của kỵ sĩ. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể sánh kịp câu này. Tiểu thư, ta đã trở về......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]