Đoàn người Phong Dật Hiên đi theo chỉ dẫn của Thích Ngạo Sương thẳng về phía khối đá nham thạch nơi Thích Ngạo Sương đang trốn.
"Ngạo Sương." Phong Dật Hiên nhỏ giọng gọi.
"Lối vào phía sau khối đá nham thạch kia." Thích Ngạo Sương chỉ vào khối đá Nham Thạch khổng lồ cách đó không xa.
"Để ta mở cửa đá Nham thạch." Tập Ít Kì làm phép.
"Không, còn chưa biết tình hình bên trong như thế nào, không nên gấp." Thích Ngạo Sương đi về phía trước, vỗ 3 cái vào học văn trên tảng đá nham thạch khổng lồ. Nham thạch di chuyển, xuất hiện gương mặt một người, trên mặt người kia có chút nghi ngờ, sắc mặt đại biến khi thấy trước mắt mình là một người xa lạ, định vươn tay chạm vào cái gì đó bên cạnh.
Động tác của Thích Ngạo Sương rất nhanh, nhẹ nhàng vươn tay đến cổ người nọ. Không một tiếng động người nọ co quấp chậm rãi ngã xuống.
Bọn họ tiến vào lối đi tĩnh mịch, hai bên lối đi cắm đuốc, gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa nhẹ chập chờn, lộ ra một cỗ không khí quỷ dị.
"Mùi máu tươi." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, mùi máu tươi từ cuối lôi đi theo giá biển truyền tới!
Phong Dật Hiên cau mày nói: "Hôm nay, có lẽ là ngày trưởng thành của một đám người cá." Sắc mặt mọi người hơi đổi. Lời nói này có ý gì, mọi người dĩ nhiên hiểu. Trưởng thành, dĩ nhiên sẽ bị xé rách đuôi cá để tạo nên cặp chân!
Thích Ngạo Sương không nói gì, đi đầu về phía trước. Trong thông đạo rất nhiều cái bẫy. Thích Ngạo Sương lai dể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520003/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.