Canh thứ hai
Mặt trời chói chang, một nhóm năm người xuống lạc đà, vào thành Hữu Nhĩ của Vưu Ô Cát Lợi. Đây là thành thị lớn nhất mà họ phải đi qua. Theo dự tính của Thích Ngạo Sương, còn bảy tám ngày nữa là có thể đi qua sa mạc này, tới biên giới Vưu Ô Tát Lợi.
Đoàn người khoác áo choàng dày cộm nặng nề, từ từ tiến vào tòa thành lớn này. Dọc theo đường đi, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân không nói câu thừa thãi nào. Bị biến thành nữ nhân bọn họ ấm ức không dứt trong lòng. Bạch Đế và Hắc Vũ trốn trong áo choàng của Thích Ngạo Sương không thò đầu ra. Một sủng vật một đen một trắng quá thu hút, sẽ khiến thân phận Thích Ngạo Sương bại lộ vậy nên phải giấu hai vật nhỏ này đi.
Vào một lữ điếm hơi vắng vẻ, Thích Ngạo Sương thuê năm gian phòng. Khi Thích Ngạo Sương cởi mũ áo choàng xuống thì người trong đại sảnh lữ điếm khẽ nhíu mày, sợ hãi than trong lòng. Một thiếu niên tuấn mỹ độc nhất vô nhị. Nhìn dung mạo và khí chất là biết không phải người thường. Bốn người sau lưng là tùy tùng của người đó sao?
“Nóng muốn chết.” Tập Thiểu Kỳ nói thầm rồi gỡ áo choàng xuống.
Tập Thiểu Kỳ gỡ áo choàng xuống, người trong đại sảnh ngây ngẩn. Lại là một mỹ nữ. Mỹ nữ này là tùy tùng của thiếu niên kia? Sợ là chỉ là đồ chơi thôi. Có người trong đại sảnh suy đoán ác độc. Có điều không biết đây là thiếu gia của nhà quý tộc nào. Thật biết hưởng thụ, ra ngoài mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1520001/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.