Chợt, xuất hiện dị tượng.
Bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã khẽ rung như đang phản đối gì đó.
“Sao? Ngươi còn chưa phục à? Ta chưa thấy ai cố chấp như vậy.” Khắc Lôi Nhã không khách khí duỗi ngón tay ra, đinh một tiếng bắn lên thân kiếm.
Lý Nguyệt Văn chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười. Kiếm Thương Lan vô cùng có linh tính, có phản ứng như thế tuyệt không kỳ lạ. Kiếm Thương Lan và Khắc Lôi Nhã thật giống hai đứa trẻ tranh cãi, không ai nhường ai. Một thì đang gảy đinh đinh đang đang, một thì càng ngày càng rung mạnh hơn.
Kiếm Thương Lan trong tay Khắc Lôi Nhã càng rung mạnh hơn. Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Không giống như kiếm Thương Lan đang phản đối mà là đang nhắc nhở!
Nhưng nhắc nhở cái gì?
Khắc Lôi Nhã đứng dậy, nhìn vào màn đêm mịt mùng phía trước, cau mày hừ lạnh, nói: “Là ai?” Trong lòng nàng gióng lên hồi chuông cảnh giác. Là ai? Là ai ẩn nấp xung quanh? Nàng hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Nếu không có kiếm Thương Lan rung lên nhắc nhở, căn bản Khắc Lôi Nhã không biết xung quanh có người đang ẩn nấp.
Sắc mặt Lý Nguyệt Văn thay đổi. Xung quanh có người? Nếu đúng là như thế thì thực lực của người này cũng quá đáng sợ. Nàng vậy mà không cảm nhận được!
Hưu! Công kích theo tiếng xé gió trực diện đánh tới. Khắc Lôi Nhã điểm mũi chân một cái, linh hoạt né tránh. Nàng quay đầu lại thì thấy một người mặc đồ đen đang đứng trên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-nang-tuyet-sac/1519947/quyen-1-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.