24.
Cả người tôi run lên, tim cũng đập mạnh như trống nhưng tôi chỉ nhìn người trước mắt.
Đường Yến Châu bị tôi nhìn chằm chằm, cuối cùng anh ta không nói thêm gì nữa.
Tôi bắt đầu có chút điên cuồng.
Giọng nói lại nhẹ nhàng đến quỷ dị.
''Được, tất cả đều không quan tâm đến tôi, vậy sao tôi còn phải để ý đến họ?''
''Anh muốn tôi lại lần nữa ở bên cạnh anh thì thà tôi nhanh chóng c.hết rồi đầu thai còn hơn.''
Tiếp đó tôi cầm tập tài liệu kia ném vào mặt Đường Yến Châu.
''Đường Yến Châu, đăng lên đi.''
''Ngày mai lập tức đăng lên đi.''
''Không đăng lên thì tôi đây khinh thường anh.''
25.
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, màn hình không ngừng sáng lên nhưng tôi không có dũng khí để nghe máy.
Tôi gục đầu xuống vô lăng, hít thở cũng không thông.
Tôi bực bội hạ cửa sổ xuống, không khí bên ngoài tràn vào càng khiến tôi buồn bực hơn.
Bầu trời tối đen, chắc lát nữa sẽ có mưa lớn.
Tôi khởi động xe, đi xử lí chuyện cuối cùng.
Nửa tiếng sau, biệt thự vẫn còn sáng đèn, tôi đứng ở ngoài cửa một lúc lâu vẫn không ra, cuối cùng Giang Tự lại ra.
"Sao không vào nhà?'' Giọng anh lạnh nhạt, nghe không rõ được cảm xúc, anh ngẩng đầu nhìn trời.
''Mau vào đi, trời sắp mưa rồi.''
Tôi không nói gì mà đi vào trong, vừa vào đã thấy một bàn đầy món ngon.
Nến đã được thắp từ lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-khoan-yeu-duong-nao-tan-cua-ong-xa-tong-tai/2860323/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.