Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này lại 10k chữ.... Cho nên đăng muộn, sò rí cả nhà:<

- ------------------

Dương Quýnh từ xa nhìn thấy hai người này ở chung một chỗ, trong lòng đã khẽ giật thót, nhưng vẫn giữ lại một điểm may mắn, cảm thấy hai người này đều là người trưởng thành, lại chưa nói được với nhau vài câu, nhân dịp tình cờ gặp gỡ hẳn là cũng chỉ lúng túng hàn huyên một chút mà thôi.

Ai ngờ cậu gắng sức đuổi tới, mới phát hiện hai người này đã bắt đầu trò chuyện. Hơn nữa nội dung tán gẫu còn tương đối kích thích ngoài ý muốn.

Cậu vội đi tới đứng bên cạnh giảng hòa, chào hỏi Từ Chí, lại nói với Phó Duy Diễn: "Nhân viên bán hàng nói có hàng sẵn, chỉ là khu vực đó quá nhiều người, em cũng không biết còn phải hỏi thêm gì nữa, anh qua xem giúp em một chút."

Phó Duy Diễn lúc này mới để ý tới có người sau lưng, giật nảy mình.

Ba người khách khí chào tạm biệt, Dương Quýnh lại nhắc đến chuyện ở buổi triễn lãm xe lần trước được Từ Chí chụp ảnh giúp, lần thứ hai ngỏ ý cảm ơn. Chờ người đi xa, Phó Duy Diễn lại lập tức vừa ăn cướp vừa la làng: "Người này cũng thật là, anh đi toilet thôi mà cũng có thể gặp được hắn."

"..." Dương Quýnh hỏi: "Toilet chẳng phải ở bên phải sao? Sao anh lại rẽ qua bên trái làm gì." Hơn nữa phương hướng của dòng người hai bên trái phải không giống nhau, Phó Duy Diễn là ngược dòng người mà đi.

Phó Duy Diễn không sành sỏi bịa đặt lời nói dối, thế nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh, câu trước đá câu sau nói: "Bởi vì anh nhìn thấy mẹ của Giang Chí Hoành."

Dương Quýnh sửng sốt, kinh ngạc nói: "Sao lại liên quan gì đến mẹ của Giang Chí Hoành?"

"Anh chưa từng kể với em sao?" Phó Duy Diễn chặc lưỡi nói: "Lần trước anh chơi bà ấy một vố hả giận thay cho em, thế nhưng lão già nhà bà ấy khá thân với thầy giáo trước đây của anh, cho nên ít nhiều có chút ờm thì, chột dạ."

Hắn nói xong liếc mắt hỏi Dương Quýnh: "Anh chưa kể với em à?"

Dương Quýnh quả nhiên bị dắt đi lực chú ý, gật đầu nói: "Chưa, anh làm gì bà ấy rồi?"

Phó Duy Diễn bèn kể ra chuyện ngày đó có lòng tốt muốn cho người quá giang một đoạn đường như thế nào, kết quả nửa đường lời không hợp ý, tìm đại một chỗ thả người xuống. Hắn kể câu chuyện này một người sắm hai vai, đặc biệt là lúc bắt chước thần thái nhất kinh nhất sạ* của bà Giang rất có hồn, Dương Quýnh mới nghe đoạn đầu đã buồn cười đến chịu không nổi, tuy rằng cố hết sức nín lại, nhưng vẫn là ôm bụng ây da nửa ngày.

*nhất kinh nhất sạ: trạng thái kinh ngạc, hoảng hồn bạt vía, có những cử chỉ hành vi phóng đại, dọa người.

Phó Duy Diễn nói xong cũng cười ha ha, vỗ cậu một phát hỏi: "Thế nào, hả giận sao?"

Dương Quýnh tuy rằng cảm thấy như vậy không ổn cho lắm, mà trước kia quả thật từng ở chỗ bà Giang chịu không ít ấm ức, giơ ngón tay cái lên với hắn, nói: "Anh cũng ác ra phết."

Phó Duy Diễn nhướng mày. Lại nghe Dương Quýnh hỏi tiếp: "Thế còn xào thận là vụ gì nữa."

Phó Duy Diễn: "..."

Dương Quýnh cảm thấy vẫn phải nói một chút, buồn cười bảo: "Chỉ là một buổi triển lãm xe như vậy, tất cả mọi người tụ tập đến xem, khó tránh khỏi sẽ gặp phải người quen. Từ Chí vừa nhìn là biết đến chụp ảnh, nói không chừng còn hẹn người có việc, anh không thích hắn thì không giao tiếp với hắn là được rồi, xáp xáp lại gần cáu kỉnh với người ta làm gì."

Phó Duy Diễn hừ một tiếng: "Anh muốn lại gần hồi nào, là hắn đi thẳng đến chỗ tụi mình muốn chào hỏi."

Dương Quýnh nói: "Vậy cứ chào thôi, không phải có anh ở đây sao." Chính cậu nhận vai diễn còn nhờ vào ảnh chụp của Từ Chí, ân tình này đối phương có thể là không biết, nhưng cậu luôn phải ghi nhớ ở trong lòng. Không báo đáp cũng không thể nào lấy oán trả ân, tùy ý để cho Phó Duy Diễn thấy mặt liền kiếm chuyện.

Cậu cảm thấy Phó Duy Diễn ở phương diện này thật sự có chút không quá người lớn, quá giống như chó con ngậm xương*, cũng dễ hiểu sai, suy nghĩ một chút cũng không dám nói chuyện bức ảnh, sợ hắn để bụng, chỉ tỏ thái độ nói: "Em bây giờ lại không thích hắn, kể cả có chạm mặt cũng sẽ không toả ra chất dẫn dụ với hắn, được chưa nào."

*nguyên văn: 护食 (hộ thực) = bảo vệ/giữ khư khư đồ ăn, đại khái giống mấy em chó giữ xương, gầm gừ mỗi khi có ai đến gần.

Phó Duy Diễn hỏi: "Nếu hắn mặt dày dây dưa thì sao."

"..." Dương Quýnh cạn lời, phối hợp nói: "Thế thì em chặn."

"Vậy được rồi, " Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, miễn cưỡng nói: "Vậy thì anh tha thứ cho em."

Dương Quýnh: "..." Cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm nhỉ.

Phó Duy Diễn lại nói: "Đi, sớm một chút xong xuôi thủ tục rồi mình ra ngoài ăn cơm."

Tuy rằng Dương Quýnh rất động lòng đối với việc Từ Chí ngỏ lời tìm người cho giá ưu đãi, thế nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, như vậy khó tránh khỏi lại phải nợ người thêm một món ân tình. Hơn nữa nếu như đối phương bán rẻ cho cậu, nhất định là không thể giống như hiện tại giao tiền là có thể lấy được xe. Hiện tại vàng chín bạc mười*, lại trúng ngay triển lãm xe quy mô lớn, xe tất nhiên là thiếu hàng, làm không cẩn thận một bước liền phải xếp hàng chờ hơn một tháng.

*nguyên văn: 金九银十(kim cửu ngân thập),ý nói tháng 9 tháng 10 là mùa cao điểm của tất cả các loại ngành nghề, buôn bán đắt hàng, tuyển dụng đông đảo.

Lúc này niềm hưng phấn của việc mua xe đã chiếm cứ đầu óc cậu, Phó Duy Diễn dẫn cậu đi giao tiền ký hợp đồng, lại hỏi thời gian, cuối tuần có thể lấy xe. Hai người vui mừng hớn hở đi ra ngoài ăn cơm, còn thật sự ăn một bữa thận xào, thế nhưng buổi trưa bồi bổ thì buổi tối phải giải phóng, Dương Quýnh mới đầu còn rất hưởng thụ, dằn vặt đến sau nửa đêm thì có chút muốn chửi thề, cố tình Phó Duy Diễn vẫn tràn đầy tinh thần, còn nói năng hùng hồn biểu đạt đều là vì tốt cho cậu.

Dương Quýnh nghiến răng nghiến lợi, hỏi hắn cớ sao lại là vì em. Phó Duy Diễn nói khoác không biết ngượng: "Để sớm thủ tiêu cho xong mấy món hàng Nhật này chứ sao!"

Dương Quýnh cho là thật, cách hai ngày kiểm tra một lần nữa, lại phát hiện "hàng Nhật" ở trong nhà dường như nhiều lên không ít. Cậu lại lục lọi ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy một tờ hóa đơn giấu không kỹ ở bên dưới, thời gian chính là ngày ấy từ nhà ga trở về, Dương Quýnh xem kỹ những vật phẩm khác được liệt kê trên hóa đơn, rốt cuộc nhớ ra, ngày đó bọn họ sau khi trở về bà lão nói đau bụng, Phó Duy Diễn đi ra ngoài mua ít thuốc cho bà lão, ước chừng chính là khi đó lén lút tàng trữ hàng lậu.

Trong lòng cậu vừa bực bội vừa buồn cười, cảm thấy người này thật sự là ấu trĩ, bà ngoại hôm đó rõ ràng tâm tình không được tốt, người này cũng có tâm tư làm chuyện này cho được.

Ngặt nỗi Phó Duy Diễn xưa nay đã như vậy, Dương Quýnh cũng không hi vọng hắn bận tâm những chuyện to nhỏ trong nhà, chỉ nỗ lực tranh thủ thời gian rảnh mượn đủ loại lý do dẫn bà lão ra cửa hóng mát một chút, hoặc là đi dạo một vòng xung quanh tiểu khu.

Đảo mắt đã đến ngày lấy xe, Phó Duy Diễn có ca trực, Lôi Bằng cũng đang đóng phim, Dương Quýnh khẽ cắn răng dứt khoát tự mình đi. Đợi đăng ký bảo hiểm chọn giấy phép xong xuôi, đã qua hơn nửa ngày. Đến lúc cậu căng thẳng thần kinh lái một đường từ cửa hàng 4S* trở về, trời cũng đã sắp tối.

*cửa hàng 4S (ngại quá, trước tôi quên chú thích, vì từng chú thích ở bộ khác rồi:<): cửa hàng chuyên về xe ô tô, bao gồm mua bán (Sale),phụ tùng (Sparepart),dịch vụ (Service) và khảo sát (Survey).

Có điều tuy rằng đoạn đường này cậu bị chết máy bốn, năm lần, sau khi tiến vào tiểu khu lại tốn hơn nửa giờ để quay xe, Dương Quýnh vẫn có cảm giác thành tựu đặc biệt cao, vui vẻ đi hẳn một vòng quanh xe của mình, lại chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè..

Tối hôm đó Phó Duy Diễn trở về liền cùng cậu lái đến vùng ngoại ô luyện đi đường đêm, lá gan Dương Quýnh không đủ lớn, nhưng cũng may thận trọng, lái tuy chậm mà coi như vững chắc, cứ như vậy loay hoay mày mò hết ngày đến đêm, sau mấy ngày đã quen tay, tự mình lái xe chở bà lão về nhà một chuyến.

Dương Bội Quỳnh không biết là cậu mua xe rồi, Dương Quýnh chỉ trước tiên đánh tiếng với bà là sẽ đưa bà ngoại của Phó Duy Diễn đến nhà chơi, bà đi đón con trai, chờ xuống dưới lầu mới phát hiện là Dương Quýnh tự mình lái xe trở về.

Mẹ cậu vui mừng khôn xiết, thấy chiếc xe kia so với mấy chiếc trước kia chính bà xem giúp Dương Quýnh còn lớn hơn nhiều, không gian rộng rãi, trông cũng xinh đẹp, càng phấn khích đi qua đi lại vài vòng.

Bà ngoại lúc ra cửa rất phấn khởi, lúc này đến nhà thông gia ngược lại là có chút ngượng ngùng.

May là Dương Bội Quỳnh dễ nói chuyện, đỡ bà lão lên lầu, bảo Dương Quýnh đi gọt hoa quả pha trà, lại tự mình xuống bếp nấu cho bà lão vài món. Hai người tán gẫu linh tinh, trong ngoài đều là chút chuyện nhà, hai người phụ nữ tuy rằng cách thế hệ, mà đề tài chung đơn giản là con cái và gia đình, dù gì cũng hàn huyên đến nửa ngày.

Buổi trưa bà lão nghỉ ngơi, Dương Bội Quỳnh sợ giường của Dương Quýnh quá mềm, lại bảo bà lão đến phòng của mình.

Chờ người đi nghỉ ngơi rồi, bà mới lặng lẽ kéo con trai mình sang một bên, trách cứ: "Con lại bát nháo cái gì đây hả? Dẫn bà ngoại của Tiểu Phó về nhà mình làm gì?"

Dương Quýnh khi ấy gọi điện thoại trước mặt bà lão, không tiện nói nhiều, lúc này thấy cửa phòng đóng chặt, bà lão cũng ngủ, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Bà ngoại gần đây trong lòng có chút buồn bực, con sợ bà nghĩ lẩn quẩn, kìm nén đến đổ bệnh."

Dương Bội Quỳnh kinh ngạc nói: "Sao thế?"

Dương Quýnh nói đại khái tình huống lúc trước, hạ thấp âm lượng nói: "Việc này bà ngoại bị kẹp ở giữa tình thế lưỡng nan, khả năng là lần trước có người gọi điện thoại thúc giục, mấy ngày nay ầm ĩ đòi bà phải trở về."

Cậu khe khẽ thở dài, nói: "Thật ra con chính là muốn dỗ dành bà ngoại, thế nhưng dù sao cũng là cách hai đời, con và thân thích của Phó Duy Diễn bên kia cũng không thân, cùng bà ngoại tán gẫu thật sự không giải quyết được gì. Mẹ của Phó Duy Diễn càng có một đống chuyện rắc rối, hơn nữa bà ấy cũng không phải là người biết khuyên nhủ, nhỡ đâu lỡ lời lại đâm tới buồng tim bà ngoại thì hỏng bét."

Dương Bội Quỳnh tuy rằng không thể nói chuyện nhiều, dẫu sao hai nhà là thông gia, cùng với bà ngoại của Phó Duy Diễn càng là cách một tầng, cũng không muốn để lộ ra chuyện xấu trong nhà, thế nhưng cùng là người làm mẹ với nhau thì luôn có vài đề tài chung, dù thế nào cũng tốt hơn so với không có ai để trò chuyện.

Dương Bội Quỳnh hiểu rõ, bà lão đến đây một chuyến bà cũng không có nhiều phiền toái, khe khẽ thở dài, hỏi: "Vậy bố của thằng bé... vẫn như vậy?"

Dương Quýnh vâng một tiếng.

Dương Bội Quỳnh cau mày nói: "Người bố này cũng thật là, con cái đều lớn như vậy rồi, cũng không biết mưu cầu cái gì nữa. Lúc các con kết hôn mẹ thấy người kia rất thận trọng, nếu không phải sau đó gặp được lão ôm ấp một người phụ nữ mẹ cũng không dám tin." Nói xong cảm thấy loại chuyện như vậy cũng chẳng biết làm sao, chuyển qua hỏi: "Chiếc xe này con mua từ lúc nào? Bỏ ra bao nhiêu? Tiền của con đủ không?"

Dương Quýnh cười nói: "Đủ, Phó Duy Diễn chi tiền, cha mẹ anh ấy cũng cho một ít." Cậu nói xong sợ Dương Bội Quỳnh suy nghĩ nhiều, bổ sung thêm: "Tiền này là nhà anh ấy đưa, không phải con xin. Chờ bên này con được thanh toán thù lao đóng phim sẽ trả lại cho anh ấy."

Dương Bội Quỳnh nghe xong yên lòng, tươi cười: "Hai con phân phối tiền như thế nào là tự các con xác định. Chỉ cần con đừng chủ động xin cha mẹ người ta là được, bọn họ nếu là một mực muốn cho, thì cũng không cần thiết cố chấp không nhận."

Dương Quýnh biết đến những năm qua Dương Bội Quỳnh cũng có chút cẩn thận, gia đình này từ tiêu xài phung phí đến thắt lưng buộc bụng, mẫn cảm nhất vẫn là lòng tự tôn. Dương Bội Quỳnh vừa sợ người ta ở sau lưng nói Dương Quýnh ham tiền của nhà họ Phó, lại sợ cậu quá chính trực, nhất quyết không lấy tiền khiến cho cha mẹ người ta không thoải mái.

Cậu vội chặc lưỡi nói: "Con là người ngay thẳng thế sao? Mẹ đừng có nhọc lòng linh tinh, cái khác làm không xong, chứ dỗ ngọt cha mẹ anh ấy thì vẫn là giỏi nhất."

"Cũng đúng, con trai của mẹ là cái dạng gì mẹ rõ ràng nhất, nhẹ dạ dẻo mồm, " Dương Bội Quỳnh tươi cười: "Nói thật, cũng là hai con tính khí đều tốt, bằng không nào có chuyện bà lão không ở được nhà con gái lại đến nhà cháu ngoại. Mẹ là mẹ ruột mà còn kiêng dè, sợ cho các con thêm phiền phức."

Bà nói đến đoạn này, liền ngừng lại, sợ có mấy lời tuy rằng hợp tình hợp lý, thế nhưng nói ra khó tránh khỏi khiến người suy nghĩ nhiều, như thể đang xúi giục con cái bất mãn với thông gia. Bà khựng lại một chút, đành phải khô cằn nói bổ sung: "Duy Diễn là một đứa trẻ tốt."

Dương Quýnh gần như mỗi lần trở về đều sẽ nghe Dương Bội Quỳnh khen Phó Duy Diễn, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Rõ ràng Phó Duy Diễn không làm gì, nếu nói đến nhà tặng quà, thậm chí không bằng Giang Chí Hoành chịu khó mua đồ tốt tẩm bổ.

Cũng không phải Phó Duy Diễn tiếc của, mà là tính tình của người này có chút quá vô tư, nghiễm nhiên coi Dương Bội Quỳnh như chính mẹ của mình, muốn ăn cái gì cũng không khách khí, trước khi tới đã liệt kê sẵn món. Đương nhiên nếu như Dương Bội Quỳnh nói thích cái gì, hắn cũng không nói hai lời liền bỏ tiền. Mặc dù đại đa số thời điểm đều là đồ vật nhỏ, chẳng hạn như tấm lót cách nhiệt trên bàn ăn, nồi nướng khoai lang gần đây thịnh hành ở trong xóm, bộ đũa bạc Dương Bội Quỳnh vẫn luôn yêu thích lại cảm thấy quá mức xa xỉ...

Đồ vật linh tinh vụn vặt, gộp lại không thể đắt hơn bao nhiêu so với những món đồ mà Dương Bội Quỳnh thường xuyên đưa cho bọn họ mang về nhà, thế nhưng không gì cản được hai mẹ con này đều đặc biệt yêu thích, mức độ hài lòng cũng cao.

Dương Quýnh bất giác nhoẻn cười, cố ý hừ một tiếng: "Anh ấy tốt, mà tật xấu cũng nhiều, sao mẹ cứ bất công thế!"

Dương Bội Quỳnh vỗ cậu một cái: "Càng nói càng kỳ cục."

Dương Quýnh làm lố mà kêu oai oái một tiếng, lại cười he he nói: "Con bây giờ mua xe rồi, qua lại cũng dễ dàng, nếu như đi công tác đóng phim trong thời gian dài, xe sẽ để lại cho mẹ đi. Lại qua mấy năm nữa, nếu mẹ không muốn ở lại bên này, vẫn giữ nguyên lời nói lúc trước, tụi con mua cho mẹ một căn phòng nhỏ ở tiểu khu của tụi con, như vậy cho thuận tiện."

Dương Bội Quỳnh cười nói: "Chờ lại qua mấy năm nữa rồi nói sau đi, như bây giờ đã rất tốt. Ít bữa nữa bà ngoại nếu như trở về nhà, con cũng cùng Phó Duy Diễn hưởng thụ mấy ngày tháng tự do tự tại."

Hai mẹ con lại hàn huyên vài chuyện khác, Dương Bội Quỳnh cũng hơi mệt, đến phòng Dương Quýnh nằm một lát.

Dương Quýnh bị cảm lạnh nhẹ, ở trong phòng khách tự mình tìm ít thuốc uống, cầm xem cuốn sách liên quan đến diễn xuất trước kia Phó Duy Diễn cho cậu, nghĩ tới chẳng mấy chốc sắp vào đoàn phim, lại nghĩ vài hôm nữa bà lão về nhà, phòng ốc của bọn họ bố trí lại như thế nào.

Đối với việc sau cậu không cân nhắc quá nhiều, bởi vì nghe ý tứ của bà lão, là dự định ở thêm mấy ngày rồi trở về.

Ai mà biết lần này từ nhà cậu trở lại, bà lão ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau đã phải về nhà.

Dương Quýnh rất kinh ngạc, cảm thấy có chút đột ngột, hỏi bà lão có chuyện gì. Bà lão liền nói mơ thấy điềm xấu, không yên lòng trong nhà.

Phó Duy Diễn có ca trực không ở nhà, Dương Quýnh giữ người không giữ được, gọi điện thoại cho hắn cũng không ai tiếp, đành phải vội vàng gọi điện thoại nói cho bà Phó.

Nào ngờ bà Phó chạy tới một chuyến, nói chuyện cũng không được gì, ba người thương lượng nửa ngày, cuối cùng không lay chuyển được bà lão, đành phải vội vã gọi điện thoại giúp bà đặt vé.

Cũng may tuyến đường tàu về nhà của bà lão, buổi trưa còn có một chuyến phổ thông, tính thời gian, đến bên kia cũng vừa lúc bốn, năm giờ chiều.

Tình trạng bệnh cảm mạo của Dương Quýnh có xu hướng nặng thêm, cậu lại sợ lỡ như bà lão không đuổi kịp chuyến tàu trưa này, về được đến nhà thì trời tối khó nhìn được đường xá, vì vậy vừa vội vàng rút giấy xì nước mũi, vừa lấy điện thoại đặt cho bà lão một vé giường mềm.

Sau khi mua vé xong thì thu dọn đồ đạc, Dương Quýnh lại hỏi bà lão điện thoại của người nhà ở quê, liên hệ sớm với người ở bên kia, nói kỹ số tàu cùng thời gian đến. Cũng may con cháu của bà lão đối với bà cũng đều tính là hiếu thuận, bày tỏ sẽ ra nhà ga đón, bảo bên này cứ yên tâm.

Dương Quýnh lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhõm, lại lấy chìa khóa lái xe đưa bà lão ra nhà ga cùng bà Phó, tiện đường cùng bà lão ăn một bữa cơm.

Bà lão vẫn luôn giữ dáng vẻ tâm sự nặng nề, nói thẳng mấy ngày nay trong dạ dày có trữ thức ăn, hiện tại một chút cũng không đói bụng, chờ về nhà ăn là vừa vặn. Bà muốn trực tiếp đi, Dương Quýnh lần này nói kiểu gì cũng không đồng ý, tốt xấu lại dỗ ngọt khuyên nhủ bà đến tiệm cháo, cho bà ăn một ít lót bụng.

Thái độ của bà lão khác thường, ngoại trừ những lúc cần phải trả lời cũng không nói tiếng nào, uể oải mà không nhấc lên được chút sức lực. Mãi cho đến khi nhìn thấy tòa nhà của trạm xe lửa, bà mới vỗ vỗ chân, đột nhiên nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, đôi khi có thể bà lão già ta đây quản quá nhiều... con lớn không nghe lời mẹ, các con nói xem ta bận tâm nhiều như vậy để làm gì."

Nghe lời này, cả bà Phó và Dương Quýnh đều sững sờ.

Bà Phó ngồi hàng ghế sau cùng bà lão, thấy bà lão quay mặt ra nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được nói: "Ai còn chê mẹ quản nhiều phiền phức sao, mấy tháng nay không phải vẫn luôn ở vui vẻ, giờ về gặp con trai lại than thở tức giận cái gì." Bà tuy rằng cũng có chút không nỡ, thế nhưng tâm lý càng nhiều hơn chính là thoải mái, lại từ đuôi lông mày khóe mắt lơ đãng bộc lộ một chút ra ngoài.

Bà lão quay mặt sang liếc nhìn bà một cái, ngày hôm nay bà lão không kẻ lông mày, cho nên đôi mắt đặc biệt rõ ràng, lúc nhìn người khác khí thế khá tràn trề. Bà Phó không biết làm sao lại chột dạ, vội nói bổ sung: "Mẹ chừng nào còn muốn đến chơi thì nói trước một tiếng, chúng con có thể đi đón mẹ."

Bà lão lắc đầu hỏi: "Ta đến ở nhà các con?"

Bà Phó cười: "Đương nhiên là ở nhà Duy Diễn chứ! Ở bên đó không phải rất tốt sao?"

Bà lão mơ hồ thở dài, cũng không đè thấp âm lượng, nói thẳng: "Con thì hay quá rồi, quẳng ta cho con trai, chính mình thì đi tránh quấy rầy. Nhà người ta hai thanh niên vừa mới ở cùng nhau, đều là thời điểm nên chơi, ta ở lì trong nhà cả ngày, hai đứa nghỉ ngơi cũng không thể đi ra ngoài chơi, cả ngày chỉ hầu hạ bà già này." Bà trước kia chưa từng tính toán mấy chuyện này bao giờ, thậm chí ngay từ đầu cũng tự mình nói muốn ở lại đây, không biết tại sao hôm nay lại nghiêm túc lên.

Bà Phó đưa mắt nhìn Dương Quýnh đang mải lái xe cẩn thận, có chút mất mặt, ngượng ngùng nở nụ cười.

Bà lão lại tiếp tục nói: "Con là con gái ruột mà hay thật đấy, ngăn trở không cho ta đến, ở vài ngày cũng nhanh chóng đuổi ta đi, cũng không biết có chút chuyện gì gạt ta."

Dương Quýnh suốt một đường sợ mình bị cảm không đủ tinh lực, chỉ chuyên tâm lái xe, nghe đằng sau tán gẫu cũng không để ý, lúc này mới phát giác ra có gì đó không đúng, vội liếc nhìn gương chiếu hậu một cái. Bà Phó chột dạ ở đằng sau có chút tiếp lời không nổi, cậu ngược lại là muốn giảng hòa, thế nhưng vừa ngước lên nhìn, đã tới nơi.

Dương Quýnh đành phải nuốt lời định nói trở về, dừng xe xong dỡ đồ xuống cho bà lão, lại chạy đi mua vé.

Bà lão nhìn bóng lưng cậu mà thở dài, há miệng nửa ngày, muốn nói với bà Phó thêm vài câu, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại cảm thấy vô nghĩa, toàn bộ đều nuốt về trong bụng.

Mãi cho đến sau khi bà lão lên tàu, Dương Quýnh mới gọi điện thoại cho Phó Duy Diễn, Phó Duy Diễn nghe nói bà lão trở về nhà cũng rất kinh ngạc, hỏi có chuyện gì.

Dương Quýnh cũng cảm thấy có nguyên nhân, thế nhưng thực sự nghĩ không ra, đành phải đúng sự thật kể chuyện bà lão gặp ác mộng, nói là không may mắn, một hai phải đi trở về xem thế nào mới yên tâm.

Phó Duy Diễn nhân tiện nói: "Vậy được, trở về thì trở về thôi." Lại nghe giọng cậu không đúng, hỏi làm sao vậy.

Dương Quýnh nói: "Bị cảm, hôm qua thì bị nhẹ thôi, hôm nay hình như nặng hơn rồi."

Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Uống thuốc rồi chứ?"

Dương Quýnh thuận miệng ừ một tiếng.

Phó Duy Diễn lại nói: "Uống thuốc rồi thì đừng có lái xe, nhất là tác dụng phụ là buồn ngủ."

Dương Quýnh vội giải thích: "Sáng nay em không uống, sợ uống thuốc mệt rã rời."

Ai ngờ Phó Duy Diễn lại chặc lưỡi một tiếng, càng không hài lòng: "Em đều bị cảm sao mà lại không uống thuốc? Không uống thuốc vậy cũng phải nghỉ ngơi chứ, đi đưa bà lão để mẹ anh đi không được à, còn thế nào cũng phải là em."

Dương Quýnh: "..."

Dương Quýnh thầm nghĩ: Nhìn tình huống ngày hôm nay, bà ngoại là ngại có mình ở đây nên mới không nhiều lời, bằng không có thể lên giọng dạy dỗ mẹ hắn một phen. Lại nghĩ bà Phó vừa nghe bà ngoại phải đi về, mới đầu còn không nỡ, thế nhưng vừa lên xe chỉ thiếu điều vỗ tay vui vẻ đưa tiễn, sao mà đến cả Phó Duy Diễn cũng gần như vậy, hỏi hai câu liền mặc kệ đây.

Xét cho cùng bà lão vừa đi, người mất mát nhất ngược lại là mình, một người ngoài.

Cậu nghĩ như vậy, bất giác nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Anh đừng cứ nhắc mãi em, sao mà em cảm giác anh còn phần nào ước gì bà ngoại đi thế."

Phó Duy Diễn ở đầu kia bật cười trầm thấp, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng có chút chút."

Dương Quýnh: "..."

Phó Duy Diễn lại hạ giọng nói: "Trong nhà có người ngoài em không chịu phóng túng."

Trong nhà ga người đến người đi, Dương Quýnh ngượng chín mặt, không nhịn được chặc lưỡi một tiếng: "Ban ngày ban mặt cảm phiền anh đứng đắn một chút."

"Anh như thế nào mà không đứng đắn, " Phó Duy Diễn hỏi ngược lại: "Anh làm gì sao? Không có mà, hay là anh lý giải sai rồi, ý của em thật ra là bảo anh buổi tối nhất định phải không đứng đắn?"

Hắn nói xong bỗng nhiên sực tỉnh mà a một tiếng, lại hạ thấp giọng hỏi: "Cổ họng em khàn... Là cảm lạnh thật sao? Có thể nào là do cuống họng của em lúc gì kia... bị anh đụng phải?"

Dương Quýnh: "!!" Cậu sắp bị hắn chọc cho nổi cáu rồi.

Phó Duy Diễn thấy chuyển biến tốt liền thôi, lại ra vẻ đáng thương nói: "Ầy em đừng thẹn thùng mãi thế, giờ này đều chẳng mấy chốc là sắp vào đoàn đi đóng phim rồi, sau đó phải bận rộn, hai ta một tháng có thể thấy mặt một lần sao?"

"..." Dương Quýnh nói: "Hẳn là có thể đi. Em chỉ đóng một bộ phim, không đến nỗi bận rộn như vậy." Cậu nói xong lại nghĩ tới chính sự, bảo với Phó Duy Diễn: "Hôm nay em phải đến công ty một chuyến, bộ phim hồi trước em diễn cùng người chung công ty đã thanh toán thù lao, hình như chỉ còm mỗi em là chưa lấy được."

Ở phần đầu của bộ phim thần tượng thanh xuân mà Kiều Kiều là nhân vật chính, Dương Quýnh ở bên trong diễn một vai phụ không quá hay ho. Ngay từ lúc mới bắt đầu Triệu Minh nói cậu diễn chính là nam phụ số bốn, Dương Quýnh cũng vẫn luôn cho là như thế, ai dè khai mạc mới biết phần diễn của mình bị cắt đi không ít. Hơn nữa chẳng biết vì sao kịch bản lần này vừa quay vừa sửa đổi, đến cuối cùng đã không biết ai là vai phụ số bốn, năm, sáu.

Dương Quýnh cũng không phải quá bận tâm gì đến chuyện này, thứ nhất là cậu chưa từng diễn nhân vật quá quan trọng, nam phụ số mấy đối với cậu mà nói cũng không có khái niệm cụ thể, thứ hai cũng là bởi vì bộ phim này do Triệu Minh đưa cho, cậu hiện tại không có ràng buộc hợp đồng, lại kén kén chọn chọn thì dễ dàng đắc tội với người. Trong quá trình quay phim Dương Quýnh cũng vô cùng nghiêm túc, ngoại trừ ngày đó Lôi Bằng ly hôn cậu xin nghỉ ra ngoài, những thời gian khác gần như bất kể thời tiết, ngay cả đến muộn về sớm cũng chưa từng có.

Cậu cảm thấy biểu hiện của chính mình đã đủ tiêu chuẩn, ai ngờ đợi đến khi tìm được Triệu Minh, lại phải nhận một trận phê bình.

Triệu Minh rất có ý kiến đối với lần kia cậu xin nghỉ, ngày đó cậu tạo thành tổn thất rất lớn cho đoàn làm phim, tổ sản xuất phàn nàn về cậu rất nhiều.

Dương Quýnh hôm ấy mặc dù xin nghỉ, thế nhưng bởi vì nguyên nhân thời tiết, vốn dĩ không sắp xếp suất diễn của cậu, vì vậy cậu không nhịn được nói: "Em tạo thành tổn thất gì?"

Triệu Minh nói: "Tổn thất gì cậu không rõ ràng? Cậu còn đến hỏi tôi?" Gã cười khẩy, rõ ràng mang theo sự thiếu kiên nhẫn, còn nói: "Tôi cũng dẫn dắt cậu đến mấy năm, nếu không phải coi cậu như người một nhà, làm sao có thể có chuyện tốt như thế, không bị ràng buộc bởi hợp đồng với công ty, lại vô duyên vô cớ mà chiếm tài nguyên của công ty? Cậu ấy à, bây giờ càng ngày càng không bằng trước kia, cánh cứng cáp rồi, tầm mắt cũng cao, nhỉ."

Dương Quýnh nghe ra lời nói của gã mang thâm ý, cân nhắc trước sau, chỉ có thể là chuyện mình ngầm nhận vai diễn mới chọc giận gã.

Nhưng rõ ràng ban đầu chính mình ngỏ ý muốn ký hợp đồng, ba ngày hai bữa đưa quà tặng lễ không ít, nếu không phải Triệu Minh bởi vì chuyện giường bệnh của em vợ gã chuẩn bị chém đứt mình, làm sao có thể thành ra cục diện như hiện giờ.

Huống chi Dương Quýnh trong bộ phim này mặc dù là vai chính, nhưng lần này chỉ có thể là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, Trước kia cậu chỉ là một diễn viên quần chúng, tốt nhất cũng coi như từng có mấy lần được mời riêng, cái khác không nói, những người mới phát triển dưới tay Triệu Minh, tùy tiện nhặt ra một người cũng phải bỏ xa Dương Quýnh cả đoạn dài.

Dương Quýnh ở trước mặt gã luôn nhất mực khúm núm gọi dạ bảo vâng, mấy năm qua dâng cống vật không ít, cũng từng chân tâm thật lòng cảm kích gã, thế nhưng Triệu Minh hiển nhiên xưa nay không coi cậu ra gì, hai năm gần đây tình hình càng lúc càng trầm trọng thêm, cung cấp tài nguyên rất ít, rồi lại động một chút là gây khó dễ, nếu như không phải Dương Quýnh tự lực cánh sinh tìm việc làm khắp nơi, nếu chỉ dựa vào Triệu Minh mà nói, cả năm nay cậu sẽ chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi.

Trong lòng Dương Quýnh cũng khó chịu, nhìn Triệu Minh không lên tiếng.

Sắc mặt Triệu Minh chìm xuống, lại vẫy tay đuổi cậu, nói: "Cậu về đi."

Dương Quýnh nói: "Em tới là để hỏi tiền lương của em, nghe người của đoàn phim nói đều đã thanh toán hết.

Triệu Minh kinh ngạc nhíu mày, lại hỏi: "Vậy cậu đi tìm bên tài vụ chứ."

Trong đầu Dương Quýnh mông muội, không biết là do tức giận hay là do cảm mạo, thoáng sửng sốt xác nhận với gã: "Bên tài vụ nói tiền của em và những người khác chung nhau đều đã được chuyển về công ty."

Triệu Minh lại ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thế à, tôi không biết, nếu thật sự đã chuyển về công ty vậy cậu cứ chờ công ty thông báo đi." Gã nói xong tức khắc thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Tôi cứ bảo cậu làm sao lại rảnh rỗi tới công ty, hóa ra là tới đòi tiền. Tôi không phải bảo mẫu cũng không phải trợ lý của cậu, hỏi tôi vô dụng, cậu nên tìm ai thì tìm người đó đi."

Dương Quýnh bị gã làm cho vô cùng tức giận, cũng không dám làm căng, đành phải đè xuống lửa giận mà lui ra khỏi phòng làm việc của gã, tựa người vào cửa nhắn tin WeChat lần lượt cho từng người khác hỏi xem có nhận được tiền hay chưa.

Thế nhưng hôm qua lúc cậu hỏi còn có người trả lời đàng hoàng, hôm nay hỏi lại, danh sách liên lạc lại thiếu đi vài người, khả năng là đã xóa bạn với cậu. Còn lại cũng đều ú ớ lảng tránh. Chỉ có một người có quan hệ tốt với cậu, gọi điện thoại tới khuyên nhủ: "Dương Quýnh, lần này là cậu sai trước, ai bảo cậu tự mình đi nhận việc, vẫn là ít hôm nữa đợi anh Triệu bớt giận rồi nói sau đi."

Dương Quýnh nghe thế thở dài ở trong lòng, ở cửa phòng Triệu Minh không tiện nói, đành phải bước tới lối đi an toàn ở cuối hành lang, nói với đầu bên kia: "Trước đây chẳng phải cũng như vậy sao, năm nay công ty tổng cộng cho tôi tài nguyên được mấy lần? Bữa đó tôi tính rồi, công ty cho cơ hội làm việc, lương của tôi đến tay gộp hết khoản to khoản nhỏ tổng cộng mới được 3 vạn. Tôi không tự mình nhận vai thì nằm không chờ chết đói à."

"Chính là thế, Triệu Minh phân việc cho cậu, cả mười tháng nay mới được 3 vạn, thế nhưng chính cậu thì giỏi rồi, nhận một vai diễn hơn trăm vạn." Đồng nghiệp không biết con số cụ thể, chỉ nghe người ta thì thầm nói ước chừng, bảo là tầm trăm vạn, vì vậy nói: "Mấu chốt là trăm vạn này không có phần của anh ta, anh ta có thể không tức sao."

Dương Quýnh giận sôi cả máu, ức chế vô cùng nói: "Vậy có thể trách ai, lúc trước tôi ngỏ ý muốn gia hạn hợp đồng, anh ta trốn tránh không gặp tôi, lại cả ngày âm dương quái khí, tôi không thiếu tặng quà, không thiếu đưa tiền, cuối cùng trả lại cho tôi một câu không cần gia hạn hợp đồng."

Cậu hít một hơi, đè nén lửa giận nói: "Mới đầu tôi còn rất phấn khởi, thế nhưng hiện tại xem như là sáng mắt ra, đây không phải là bắt tôi làm không công à." Lúc trước Triệu Minh nhận lời tất cả như cũ, Dương Quýnh trong lòng còn cảm kích gã một thời gian, ai dè hóa ra có vài phần tiền lương cơ bản kể từ đó trở đi đều xưa nay chưa từng phát, hiện tại ngay cả thù lao đóng phim cũng giam.

Đồng nghiệp cũng bất đắc dĩ, khuyên cậu: "Thôi, tạm thời nhẫn nhịn cho gió yên sóng lặng, cậu cũng sắp được diễn vai chính đến nơi rồi, chút chuyện này cũng đừng để vào mắt. Vì chuyện cỏn con này mà đắc tội anh ta, ra ngoài anh ta lại tung tin bôi nhọ cậu đấy."

Y nói đến đây tạm dừng một lát, ngược lại là nói lời thật thà: "Hơn nữa, Dương Quýnh à, cậu không phải vẫn luôn so với chúng tôi càng thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế à, sao mà lâu ngày không gặp còn ngây thơ như thế. Chưa nói đến chuyện tiền hoa hồng, làm gì có ai bằng lòng thấy người khác sống được quá tốt."

Dương Quýnh miễn cưỡng nghẹn lại một hơi ở giữa chừng, nuốt không trôi mà phun không ra.

Đồng nghiệp nói rất đúng, ở nơi làm việc vốn là như vậy, cậu mạnh tôi yếu, cậu thắng tôi thua, cho nên con người thường có lòng ganh tỵ, chỉ là các ngành nghề khác đều có quy tắc rõ ràng của riêng bọn họ, số lượng đồ vật có thể tranh giành hữu hạn. Thế nhưng cái nghề này của bọn họ thì không giống vậy, trong cái vòng này nhiều người mà hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đều có, cố tình lại là nơi tập trung tam tục, chiến trường tranh đoạt danh lợi, những người xuất thân bằng thực lực, hoặc có thể là có tiền có thế lực có bối cảnh, hoặc là có thể đeo bám được một người có tiền có thế lực có bối cảnh, còn có một loại, là thật sự được ông bà tổ tiên phù hộ thưởng cơm ăn, sở hữu một gương mặt có tâm sự, mang hồn thơ*. Điều này chẳng mấy liên quan đến việc có nỗ lực hay không, trông đẹp hay không đẹp.

*nguyên văn 有故事的脸, nghĩa là khuôn mặt/vẻ đẹp có hồn, giống như đang kể một câu chuyện.

**định nghĩa tam giáo cửu lưu xem lại Chương 1, tam tục xem Chương 8.

Mà Dương Quýnh lại không thuộc bất kỳ loại nào kể trên. Cậu tuy rằng mặt mũi ưa nhìn, vóc dáng cũng ổn, mà trong cái vòng này, người giống cậu hoặc thậm chí đẹp hơn cậu còn rất nhiều, Cậu cũng không xuất thân chính quy, chưa nói tới cái gì mà kỹ năng diễn xuất, phía sau lại không người đẩy không ai nâng... Càng thê thảm hơn chính là tuổi tác của cậu, lưng chừng nửa vời, vừa không thể đảm nhiệm hình tượng cậu trai non tơ đáng yêu, cũng không đủ từng trải để khoác lên hình ảnh đàn ông thành thục.

Thực sự lúng túng.

Dương Quýnh lại nghĩ, thời điểm trước kia tự mình ăn no cả nhà không đói bụng, như vậy không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ dù sao cũng kết hôn rồi, những thứ khác không nói, về sau xã giao nhất định phải giảm bớt. Thế nhưng mình thấp cổ bé họng, vốn dĩ cũng không có tiếng tăm, nếu như không đi ra ngoài xã giao tìm việc, nói không chừng cũng không thoát ly được tình trạng ăn no bữa này thì không có bữa sau, như vậy về lâu dài xem ra cũng không ổn.

Lần này mặc kệ Kỷ Hiểu vì sao lại tìm tới mình, chính mình cũng không còn đường nào khác có thể đi. Bất kể như thế nào cơ hội lần này nhất định phải dùng toàn lực nắm cho chắc.

Cậu nghĩ tới đây trong lòng nhịn không được chợt nóng chợt lạnh, trong chốc lát cân nhắc nếu như lần này mình nổi giận, công ty kia quay lại tìm cậu, mặc cho hứa hẹn cung cấp điều kiện tốt cũng không gia hạn hợp đồng, dù sao mình với Triệu Minh nhiều năm như vậy, thái độ của người sau đối với cậu xoay như chong chóng chẳng qua là vì cậu cự tuyệt quy tắc ngầm với tên béo chết tiệt kia. Đủ để thấy được người này lòng dạ nhỏ mọn lại dễ dàng trở mặt, cho nên mặc dù năng lực nghiệp vụ của gã cao đến đâu, sau này cũng không thể tiếp tục làm đối tượng hợp tác.

Trong lòng cậu đã âm thầm ra quyết định, trong chốc lát lại cân nhắc lần này mà hỏng việc thì phải làm thế nào.

Dương Quýnh thầm nghĩ, nếu như lần này thật sự làm không nên hồn, cũng đồng nghĩa bánh ở trên trời rơi xuống cho mình, mình cũng không tiếp nổi. Về sau cơ bản cũng không thể có cơ hội nào càng tốt hơn, Triệu Minh gây khó dễ, không có hậu thuẫn, sau này mình cũng không muốn thường xuyên xã giao, thực sự không được cũng chỉ có thể rời khỏi nghề này tính toán làm việc khác. Chỉ là cụ thể tính toán làm gì, trong lòng cậu vẫn mờ mịt như trước.

-

Buổi tối Phó Duy Diễn trở về sớm, bữa nay hắn hiếm thấy được tan làm đúng giờ, cũng không nói cho Dương Quýnh, muốn cho người sau một niềm vui bất ngờ. Nào ngờ đến lúc hắn mở cửa đi vào, trong nhà lại không có người. Trong nhà bếp được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, thế nhưng nồi lạnh bếp nguội, cơm nước cái gì cũng không có. Phó Duy Diễn tự cho là thông minh mà cười trộm một tiếng, thầm nghĩ Dương Quýnh nhất định là làm món gì ngon, cố ý giấu trong tủ lạnh cho mình một niềm vui bất ngờ đây.

Một mình hắn đứng ở kia chà xát tay, còn bày ra tư thế Lý Tiểu Long, ở trong lòng nổ oành một tiếng, "bang" một phát mở bung cửa tủ lạnh.

Ai dè trong tủ lạnh cũng trống trơn...

Phó Duy Diễn: "..." Lần này hắn mới tin là Dương Quýnh thật sự không nấu cơm. Phó Duy Diễn có chút tò mò, hô một tiếng, không ai đáp lời, thế nhưng trực giác cho biết Dương Quýnh hẳn là ở nhà, vì vậy lần lượt đẩy cửa từng gian phòng kiểm tra.

Mãi cho đến khi đẩy cửa thư phòng ra, hắn mới thoáng sửng sốt —— Dương Quýnh ấy thế mà lại đang ngồi ở vị trí của hắn đọc sách.

Phó Duy Diễn tinh mắt, thấy được bìa cuốn sách, trên đó có hai kiểu màu chữ đỏ trắng, viết <Nhập môn kỹ xảo diễn xuất dành cho diễn viên truyền hình>.

Dương Quýnh thấy hắn tiến vào hơi giật mình, lại vội giấu sách đi, đứng lên hỏi: "Sao hôm nay anh về nhà sớm thế?"

Phó Duy Diễn dựa vào trên khu cửa, nghiêm túc nói: "Anh quá nhớ em, cho nên nỗ lực hết mình gạt bỏ muôn vàn khó khăn, trước tiên về nhà."

Dương Quýnh không biết đùa, tức khắc mím môi cười.

Cậu để sách lại vị trí ban đầu, lại gấp một góc nhỏ làm ký hiệu ở trang mình đang đọc, lúc này mới đi tới hỏi Phó Duy Diễn: "Anh có đói bụng không, em còn chưa nấu đây, buổi tối muốn ăn gì?"

Phó Duy Diễn rất thẳng thắn: "Ăn em."

Dương Quýnh đã quen rồi, lắc đầu cười nói: "Vậy không được, em còn chưa tắm mà."

"Vậy thì anh có thể uống trước một ít sữa cừu." Phó Duy Diễn duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo người qua, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái. Dương Quýnh ngửa đầu lên phối hợp với hắn, lại bất thình lình bị người đẩy lên cánh cửa ở đằng sau. Phó Duy Diễn thò tay lôi quần áo của cậu, thật sự muốn cúi đầu tìm sữa cừu.

Dương Quýnh phản ứng chậm chạp, nhất thời sốt ruột, vừa kéo quần áo xuống vừa đẩy hắn nói: "Đừng làm bậy! Đây là thư phòng!"

Phó Duy Diễn lại tỏ vẻ oan ức, hôn chụt một cái trên mặt cậu, buồn bực nói: "Thư phòng thì thế nào?"

Dương Quýnh thầm nhủ anh nói xem thế nào, lỡ như để cho người khác nhìn thấy thì làm sao? Thế nhưng ý nghĩ xoay chuyển một nửa cậu liền hiểu được —— bà ngoại hôm nay đi rồi, trong nhà lấy đâu ra người ngoài.

Phó Duy Diễn thấy cậu nghĩ thông suốt rồi, lại cố ý ghé sát vào tai cậu, ngậm lấy dái tai của cậu thì thầm hỏi: "Thư phòng thì sao hả?"

Dương Quýnh nuốt nước miếng, có chút không chịu nổi loại kích thích này, nửa ngày sau mới nặn ra được một câu: "... Ở thư phòng làm chuyện này thì hỏng phong thuỷ."

Phó Duy Diễn lại cười một tiếng không nói lời nào, hai tay thủ sẵn trên eo cậu, lại đi hôn cổ cậu, vừa cắn vừa gặm mấy lần, lúc sau mới nói: "Trên người em sao lại nóng như vậy?"

Dương Quýnh hoàn hồn, miễn cưỡng tìm cớ: "Em khả năng là phát sốt."

Trong lòng cậu có tâm sự, lại thật sự không muốn làm chuyện xấu trong thư phòng, đành phải chịu thua một hồi. Cậu đẩy mặt Phó Duy Diễn ra, dùng ánh mắt trông mong mà nói: "Anh xem xét lý do là vì em bị cảm, trước tiên tha cho em có được không?"

Phó Duy Diễn hôn lên lòng bàn tay cậu một cái, hỏi: "Bị cảm thật?" Lại cười xấu xa: "Không phải là bị anh đâm hỏng cổ họng?"

Trên mặt Dương Quýnh tựa như nổ thành pháo hoa, chẳng mảy may có lực uy hiếp mà lườm nguýt hắn một cái, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Ai dè Phó Duy Diễn thế mà lại dễ nói chuyện đến bất ngờ, vuốt nhẹ lên sống mũi cậu, nói: "Được."

Dương Quýnh thấy cảnh báo được giải trừ, thoáng thở phào nhẹ nhõm, đánh văng tay hắn kháng nghị: "Đừng có vuốt mũi em, làm sao mà phiền y chang bố em vậy."

Cậu xưa nay chưa từng nhắc đến bố mình với Phó Duy Diễn, hôm nay bất thình lình thuận miệng nói ra, bản thân cũng thoáng sửng sốt.

Phó Duy Diễn lại nói: "Vừa lúc định hỏi em đây, lúc nào thì anh đi qua thăm bố vợ được."

Dương Quýnh hơi nôn nao, Phó Duy Diễn lại nâng tay lên sờ mặt cậu, nói: "Không biết tại sao, càng gần tới lúc em đi đóng phim anh lại càng không cảm giác an toàn. Ít bữa nữa lại đi gặp bố vợ, cũng xin ông ấy nhất định phù hộ em thuận thuận lợi lợi, nổi tiếng vang dội."

Trong lòng Dương Quýnh chợt cao chợt thấp cả ngày, chính là đang suy nghĩ chuyện này. Cậu không muốn đem chuyện tiền lương bị giam ra nói, sợ Phó Duy Diễn phiền lòng. Vì vậy chỉ đổ người về phía trước, dựa vào trên bả vai Phó Duy Diễn rầu rĩ hỏi hắn: "Nếu như em không nổi tiếng vang dội được thì sao?"

Phó Duy Diễn cho rằng cậu không tự tin, như chặt đinh chém sắt nói: "Em nhất định sẽ nổi tiếng."

"Dỗ đồ ngốc đấy à."

"Em còn lâu mới ngốc, " Phó Duy Diễn ngẩng đầu lên xoa tóc cậu, cười nói: "Đều biết giả vờ chính mình phát sốt, còn nói với anh "tha có được không"... Em cũng thật là biết cách chọc vào điểm yếu của người ta, biết rõ ý chí của anh ở phương diện này quá mức bạc nhược, không có sức chống cự."

Dương Quýnh không kìm lại được khóe miệng cong lên, hỏi hắn: "Chỉ cần nói mấy câu kiểu này là anh đều không từ chối sao?"

"Chỉ cần là em nói." Phó Duy Diễn nói: "Từ chối không nổi."

Dương Quýnh không tin, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy em không muốn nấu cơm có được không?"

Phó Duy Diễn quả nhiên gật đầu: "Được."

Dương Quýnh không nhịn được cười: "Vậy cho em lái con xe xịn kia của anh ra ngoài đánh chén một bữa có được không?"

Phó Duy Diễn vẫn rất thoải mái: "Được."

"..." Tâm tư của Dương Quýnh nhanh chóng đảo qua mấy ý nghĩ, muốn trêu đùa hắn, nói về sau cũng tách giường ra ngủ có được không, thế nhưng lại cảm thấy loại đề tài này chẳng có gì hay ho, hai người không có khả năng tách ra, hơn nữa cho dù Phó Duy Diễn đồng ý, chính cậu cũng không chịu được. Cậu cúi đầu đăm chiêu một chút, một vấn đề ngày hôm nay đã suy nghĩ rất lâu chợt xông ra.

Lời nói như thế này nếu là trước đây cậu sẽ không nói, càng sẽ không hỏi, tuy vậy có vẻ như đồng nghiệp nói rất đúng, sau khi kết hôn cậu dường như có chút không bằng trước kia.

Không khéo đưa đẩy, thông minh, co được dãn được như ngày trước, cũng không kiên cường chịu đựng như năm xưa. Người khác ở trong hôn nhân trở nên tủn mủn và mỏi mệt, cậu vừa vặn ngược lại, bị gia đình nhỏ còn chưa hoàn toàn ổn định này gột rửa đi không ít đề phòng.

Phó Duy Diễn nhìn cậu có chút thẫn thờ, khẽ gọi một tiếng: "Dương Quýnh?"

Dương Quýnh giương mắt nhìn hắn, âm thầm hít vào một hơi, vẫn hỏi ra miệng: "Giả sử như về sau em không được, đóng không được phim, làm không được cái nghề này..." Cậu nói đến đây vẫn hơi khựng lại, có chút gian nan.

Vẻ mặt của Phó Duy Diễn cũng nghiêm túc, đôi mắt không xê dịch mà nhìn cậu.

Dương Quýnh nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "... Giả sử như em không làm được nữa, đến lúc đó không có lương, tìm một ngành nghề chính mình hoàn toàn không hiểu bắt đầu từ con số không, có thể là bảo vệ hoặc công nhân vệ sinh, cũng có thể là nhân viên chuyển phát nhanh hoặc là nghề gì khác... Anh đến lúc đó, đừng ghét bỏ em mất mặt có được hay không?"

Phó Duy Diễn ngẩn người, sau đó khó thể tin được mà trợn to mắt, nhìn đăm đăm biểu cảm trên mặt cậu. Dương Quýnh có chút sốt sắng, tim đập như nổi trống vang vọng, rồi lại không dám nhìn vào mắt Phó Duy Diễn.

Cậu cảm thấy đáp án quá nửa hẳn sẽ là "được", chỉ có vài ba tên ngốc mới nói "không được" thôi. Thế nhưng chính cậu nghĩ ra so với người khác nói ra, cảm giác vẫn là khác biệt.

Thời gian cứ một giây lại một giây trôi qua, Dương Quýnh nghe Phó Duy Diễn không phát ra tiếng nào, suy đoán ban đầu ở trong lòng lại nhất thời dao động, có chút hoảng loạn bất ngờ ập tới, cậu nắm chặt bàn tay, gồng mình giả vờ như không sao, rồi lại phát hiện trong lòng bàn tay mình thế mà lại đổ đầy mồ hôi.

Ai ngờ lúc này Phó Duy Diễn mới giống như đột nhiên tỉnh lại, luôn miệng nói đồng ý: "Được được được."

"..." Dương Quýnh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đáp án này đến dường như có hơi muộn, mà trong lòng cậu vẫn như là bỗng dưng tháo xuống một cái túi lớn.

Trong lòng cậu phấn khởi, lại không muốn biểu hiện ra, vẫn cúi đầu như trước, ra vẻ hầm hừ nói: "Anh là nói lời thật lòng sao? Anh vừa rồi nghĩ thế nào mà lâu như vậy?"

Cậu dù sao cũng có để ý đến chi tiết này một chút xíu, cảm thấy Phó Duy Diễn có lẽ là hơi khó có thể tiếp thu được cậu như vậy. Thế nhưng chờ cậu yên lặng thả trí tưởng tượng bay xa, trước tiên tự đâm chính mình mấy nhát dao, sau đó lại nghe Phó Duy Diễn ở bên cạnh ngượng ngùng ho khan một tiếng, giải thích: "Không phải, anh ấy mà, vừa nãy hiểu sai rồi."

Dương Quýnh nghe không hiểu, thoáng sửng sốt giương mắt nhìn hắn.

Phó Duy Diễn có chút ngượng ngùng, sờ chóp mũi nói: "Anh chẳng phải là bữa trước vừa mới xem series này sao, cái gì mà bảo vệ xinh đẹp, nhân viên chuyển phát nhanh... gì gì đó, em hiểu mà."

Dương Quýnh trong phút chốc thật sự nghe không hiểu, chau mày há miệng suy nghĩ một hồi lâu.

Phó Duy Diễn ngừng lại một chút, đành phải tiếp tục giải thích: "Đồng phục cosplay."

Dương Quýnh rốt cuộc hiểu ra, một ngụm máu đen suýt chút nữa phun lên mặt hắn. Cố tình Phó Duy Diễn mới đầu có chút 囧, lúc này nói ra lại bắt đầu không biết xấu hổ.

Phó Duy Diễn nghiêm túc nói: "Uầy không phải là anh muốn xem, là Tôn Mục cho anh. Anh cũng không xem nhiều, người ở trong phim ngoại hình xấu quá nhìn không nổi. Cơ mà quần áo rất đẹp, hôm đó anh còn đi tìm chỗ bán đồ cùng size cho em, là cái loại kia, đồng phục không quân màu trắng mang phù hiệu trên cầu vai." Hắn nói xong chính mình không biết liên tưởng đến cảnh tượng gì, chưa hết thòm thèm mà chặc lưỡi nói: "Khẳng định là rất gợi cảm giác. Năm mươi ba đồng một bộ, hai bộ freeship, có muốn không?"

Dương Quýnh: "..." Cậu mua cho người này áo sơ mi hơn năm ngàn, người này lại mua cho cậu đồ cosplay hơn năm mươi.

Cậu hít sâu một hơi, phát hiện một chút tâm tình một chút buồn rầu kia đã không còn sót lại một tí cặn nào, cảm mạo cũng bị cơn tức đánh bay, hiện tại khắp thân mình tràn trề sức lực muốn đánh người.

===================================================

*cái động tác vuốt sống mũi đáng iu vl =))



Editor: Không biết ngắt chương ở đâu nên lần này tôi hem chia đôi. Truyện của chị Ngũ cảm động thật sự, chẳng biết gu mọi người thế nào, tôi thấy cách chị viết về các nhân vật đều rất "đời", rất thực tế, không cường điệu, giọng văn không hoa mỹ, không tô màu hồng hay bi kịch hóa cuộc sống, giống như có thể bắt gặp được chính mình hoặc người xung quanh ở đâu đó trong các tình tiết, nhân vật. Truyện khác thì tôi chỉ có thể rơi nước mắt vì những phân cảnh ngược, truyện của chị thì lại có những đoạn ấm áp cảm động khiến cho hốc mắt nóng lên. Thật lòng mà nghĩ, tôi của 3 năm trước đọc truyện của chị, 3 năm sau đọc truyện của chị, chắc chắn sẽ có những cảm nhận khác với bây giờ, đấy chính là màu sắc của cuộc sống trong những câu chuyện chị kể, đa chiều đa khía cạnh, không ngừng biến đổi.

Hôm nay sến súa một chút. Dù thế nào đi nữa thì Ngũ Quân vẫn là đại thần trong lòng tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.