"Ông nội kêu chúng ta tối hôm nay trở về nhà cũ ăn cơm với ông." Lâm Tiêu đứng ở cửa nói.
"Ông nội?" Phương Nghiên có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải ai cũng giống như y, Lâm Tiêu đương nhiên còn có người nhà.
Vậy khi nào y mới có thể nhớ lại ký ức về Lâm Tiêu chứ? Trong lòng Phương Nghiên ngập tràn phiền muộn.
Chờ đến tối, khi Phương Nghiên cùng với Lâm Tiêu trở về nhà cũ Lâm gia, y mới nghiêm túc lần đầu tiên từ sau khi mất trí nhớ hỏi Lâm Tiêu rốt cuộc có thân phận gì.
Y chỉ cho rằng bã xã của mình chỉ là con nhà giàu mà thôi, không nghĩ tới lại là cưới được một "bã xã" hào môn?
Vậy rốt cuộc làm sao Lâm Tiêu có thể nhìn trúng một "kẻ nghèo hèn" như y chứ?
Phương Nghiên càng nghĩ càng không rõ, đầu óc như một mớ hỗn độn, sau đó y lắc lắc đầu muốn ném hết những suy nghĩ lung tung lộn xộn đó đi.
Ông nội Lâm là một người rất hòa ái. Đây là cảm nhận đầu tiên của Phương Nghiên sau vài phút ngắn ngủi tiếp xúc với ông.
Tuy trong tiềm thức cảm thấy đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, nhưng thấy ông không phản đối y và Lâm Tiêu kết hôn, đại khái có lẽ là đã chấp nhận y làm "cháu rể" rồi nhỉ?
Phương Nghiên không hỏi tại sao chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, ngay cả cha mẹ Lâm Tiêu cũng không có ở đó, kiểu đại gia tộc như thế này chắc hẳn có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-tieu-thu-ngan-nhi-thang/3580830/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.