Những kẻ muốn hại chết người của anh ta đều đã bị Lâm Tiêu tống vào tù.
Bác sĩ tiến hành cấp cứu cho Phương Nghiên, sau đó nói rằng hiện tại Phương Nghiên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, lúc này Lâm Tiêu mới thoáng yên tâm phần nào.
Hai ngày sau, Phương Nghiên tỉnh lại.
Hình như có cái gì đó không giống?
Lâm Tiêu nhìn người ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt mê mang nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày lại. Bởi vì Phương Nghiên hỏi anh ta là ai.
"Mất trí nhớ rồi sao? Vậy cậu còn nhớ mình là ai không?" Lâm Tiêu hỏi.
Nói xong Lâm Tiêu liền nhấn chuông khẩn cấp, gọi bác sĩ tới.
"Tôi đương nhiên biết mình là ai, anh ngốc à? Anh mới là người mất trí nhớ đấy." Phương Nghiên không chút khách khí mà đáp lại.
Y thậm chí còn nhớ rõ lần này y đến Hải Lam Tinh là để tham dự tiệc đầy tháng con trai thứ hai của Thẩm Thư và Hàn Tử Việt, làm sao có thể quên mình là ai?
Phương Nghiên nhìn về phía Lâm Tiêu với ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc. Người này có phải là xem quá nhiều phim truyền hình hay mấy cái tiểu thuyết tình yêu gì đó rồi không, thực tế làm gì có tiết mục mất trí nhớ như vậy?
"Anh là ai? Sao tôi lại ở bệnh viện?" Phương Nghiên lại hỏi một lần nữa.
Lâm Tiêu:...
Bác sĩ rất nhanh đã tới.
Theo lý thuyết mà nói, bị dòng điện đánh trúng không tổn thương đến não thì hẳn là sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-tieu-thu-ngan-nhi-thang/3580823/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.