Giản Diệc Tu nâng tròng mắt nhìn Trì Tiểu Úc, ánh mắt sâu thẳm không đoán ra tâm tình, anh hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về đám người Tần Lương ở một phía cách đó không xa.
Sắc mặt Tần Lương âm trầm, thỉnh thoảng có vài ánh đèn pha của xe hơi chiếu lên mặt anh ta, nhìn không rõ lắm anh ta đang vui hay đang buồn.
Giản Diệc Tu thu hồi ánh mắt, dễ dàng ôm lấy Trì Tiểu Úc, cái ôm của anh rất chặt, Trì Tiểu Úc nằm ở trong ngực vì vậy mà hơi nhíu mày, Giản Diệc Tu đứng dậy muốn rời khỏi chỗ này, lúc đi cũng không quay đầu nhìn lại.
Trì Tiểu Úc ngủ mê man đã được một lúc lâu mà vẫn không tỉnh lại, thậm chí đến nửa đêm có phát sốt nhẹ.
Trì Tiểu Úc cứ mơ mơ màng màng, một mực rên rỉ, trong miệng nói nhiều lời đứt quãng, không biết đang muốn nói cái gì.
Giản Diệc Tu vốn là nghĩ nên mang cô đến bệnh viện, nhưng mà lại sợ bệnh tình của cô sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, nên anh chỉ có thể mở ra điện thoại di động, bấm một dãy số đã thật lâu anh không dùng đến.
Không lâu sau đó, có một bác sĩ khoảng hơn 40 tuổi, đó là một người đàn ông còn rất cường tráng, nhưng hết lần này tới lần khác muốn mang kính lão của người già, nhìn qua có chút khôi hài.
Lúc tới, nhìn thấy người bị bệnh là Trì Tiểu Úc, vị bác sĩ kia ngay lập tức buông lỏng tâm tình khẩn trương nãy giờ ở trong lòng.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-ong-xa-moi-rat-xao-quyet/2582073/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.