Trì Tiểu Úc vừa dứt lời, không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên khẩn trương, thiếu chút nữa thuốc súng có thể phát hỏa.
Trì Tiểu Úc nở một nụ cười nhợt nhạt, hoàn toàn bỏ qua cái khuôn mặt đã đen đến cực điểm của Tần Lương, xoay người đối mặt với Thẩm Hải Quyền, nói: "Chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, đừng có chuyện gì vậy cũng kéo tôi vào, tôi bề bộn nhiều việc, không có chuyện gì quân trọng vậy xin phép đi trước."
Nói xong, mắt Trì Tiểu Úc nhìn thẳng, xoay người, chân mang giày cao gót thanh thanh lãnh lãnh, tiêu sái rời đi.
"Bà mẹ nó chứ!" Tần Lương nhịn không được cục tức này, nói tục một câu, một chân đá văng cái pha lê bàn trà dưới chân, nổi giận, đùng đùng đuổi theo Trì Tiểu Úc.
"... Chú." Triệu Húc Nghiêu sợ hãi rụt rè mở miệng, giờ này sắc mặt Thẩm Hải Quyền quá khó nhìn, hắn ta sợ không cẩn thận dẫm lên khu mìn bị nổ banh xác.
"Đúng là phế vật!" Thẩm Hải Quyền ngay cả nhìn một cái cũng cảm thấy chán ghét, phất tay một cái, để cho Triệu Húc Nghiêu cút đi.
Triệu Húc Nghiêu cắn răng cúi đầu, ngoan ngoãn lặng lẽ đi ra ngoài.
Trì Tiểu Úc nhấn thang máy, cửa cơ hồ sắp đóng lại, lại bị người nào cậy mạnh mở ra.
"Hừ hừ." Tần Lương cười lạnh hai tiếng, sửa sang lại quần áo xộc xệch một chút, một bộ mặt người dạ thú đi vào thang máy.
Cửa thang máy lần này thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-ong-xa-moi-rat-xao-quyet/2582014/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.