"Ai giả vờ ngủ chứ? em mới vừa tỉnh ngủ thì đúng dịp anh vào thôi." Trì Tiểu Úc đánh chết cũng không chịu nhận, lặng lẽ không chế nụ cười nơi khóe miệng, trong lòng âm thầm ảo não.
Làm sao đây? Nhìn thấy anh đẫu óc cô không thể nghĩ ra được cái gì nữa.
"Là vậy sao?" Giản Diệc Tu không thể đưa hay không, lạnh nhạt đi tới, bế bổng cô lên, từ trên cao nhìn xuống cô, "Chúng ta đi tới chỗ kia rồi từ từ tính tính rõ ràng mọi chuyện, em thấy được không?”
Y phục Giản Diệc Tu còn chưa kịp đổi, chỉ mới mở vài nút áo phía trên, cơ ngực rắn chắc bị lộ hơn phân nửa, hơi thở nam tính phả vào mặt Trì Tiểu Úc khiến trái tim Trì Tiểu Úc đập thình thịch kịch liệt, vì Giản Diệc Tu đang ở quá gần cô, mỗi lần anh nói chuyện là mỗi lần kích thích thần kinh cô.
Thật là muốn mạng người mà.
"Sao vậy?" ngón tay Giản Diệc Tu khẽ dùng sức, gẩy vài sợi tóc trên mặt cô, hiển nhiên là anh đang bất mãn vì sự thất thần của cô.
Trì Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn anh, bị anh buộc phải ngồi ngay ngắn, trong đôi mắt to long lanh chỉ có một mảng vô tội, "Đâu có chuyện gì đâu."
Giản Diệc Tu cau mày, "Em còn muốn giả bộ khờ sao?"
Trì Tiểu Úc trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác giống như cô thật sự nghe không hiểu anh đang nói về chuyện gì.
"Rất tốt.” không nhẫn nãi được nữa, Giản Diệc Tu giận quá hóa cười, khóe miệng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hon-ong-xa-moi-rat-xao-quyet/2581993/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.