Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”
Nguyên Khải, cho cậu một nụ hôn, đưa mắt ẩn tình: “Thân ái, anh cũng yêu em ~”
Ngày thứ hai, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”
Nguyên Khải, cười, “Anh cũng yêu em.”
Ngày thứ ba, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”
Nguyên Khải, có lệ: “Ừ, biết rồi.”
Ngày thứ tư, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”
Nguyên Khải, không nhịn được: “Kẻ ngu si, mỗi ngày nói không phiền sao?”
Ngày thứ năm, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”
Nguyên Khải, trừng mắt: “Ngu ngốc! Cả ngày yêu yêu yêu, yêu là treo ở ngoài miệng sao? Chít chít méo mó y như đàn bà! Có buồn nôn không hả?”
Ngày thứ sáu, Hướng Hải: “KAY, em yêu anh.”
Nguyên Khải, gõ lên trán cậu, “Con lợn! Đã bảo là đừng cả ngày nói em còn nói! Nói nữa đánh em! Yêu là phải dùng hành động để biểu thị!”
Ngày thứ bảy, cả ngày tường an vô sự, đến lúc trước khi đi ngủ, Nguyên Khải quyền đấm cước đá với Hướng Hải, nổi trận lôi đình: “Ngày hôm nay sao không nói yêu anh hả? Mới một tuần đã không yêu nữa? Gấu chó chết tiệt!”
Hướng Hải: “Không phải không phải..”
Nguyên Khải: “Cái gì không phải không phải? Muốn chết à! Ngày hôm nay vì sao không nói yêu anh?”
Hướng Hải, ôm đầu cuộn thành một đoàn, “Là anh bảo không được nói nữa mà...”
Nguyên Khải, tiếp tục đánh, “Anh bảo em không nói em liền không nói? Không nói chính là không thương! Nói! Có phải không thương anh nữa rồi không?”
Hướng Hải: “A đau đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-hoa-thanh-nan-yeu-thanh-hoa/1983811/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.