Chương trước
Chương sau
Nguyệt Thăng, kích động: “Em vừa dạo qua học viện khoa học xã hội CASS, cư nhiên tìm thấy chàng đẹp trai làm MC kỷ niệm ngày thành lập trường lần trước!”

Đường Ngữ, bình tĩnh: “Đó gọi là tình cờ mà gặp.”

Thành Thực: “Nói bậy! Không hẹn mà gặp.”

Nguyệt Thăng: “Đều câm miệng cho em! Sao hai anh không hỏi chi tiết cuộc gặp gỡ bất ngờ của em?”

“Ồ?” Mọi người giả vờ hiếu kỳ.

Nguyệt Thăng chống mặt làm hình dạng say sưa, “Em đi lạc ở tòa nhà khoa học xã hội, chàng đẹp trai kia liếc mắt liền nhìn ra, vì vậy chủ động bắt chuyện với em, oa ~~ thanh âm của cậu ấy thật từ tính thật mê người ~~ ”

“Cậu ta nói gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.

Nguyệt Thăng: “Cậu ấy nói: bạn ơi, nơi này là WC nam.” ( Vũ: Phụt!!! ~~~)

= =

===========================

Lâm Nguyệt Thăng lấy thành tích hạng nhất chuyên ngành mà tốt nghiệp, Thành Thực kể công tự kiêu, khí phách nói: “Không có anh và Hướng Hải, em còn mơ tưởng hạng nhất sao?”

Nguyệt Thăng có lệ nói: “Này không phải mời các anh đi ăn sao! Dong dài cái rắm!”

Hướng Hải ăn đến quên cả trời đất, Thành Thực nâng cằm, khẽ cau mày, một bộ thần thái quý phi say rượu.

Nguyệt Thăng hỏi: “Thành Thực, sao anh không ăn, đang suy nghĩ cái gì?”

Thành Thực thở dài, yếu ớt nói: “Gần đây không muốn ăn uống, ăn một chút gì đó đã muốn nôn.”

Hướng Hải hiện tại chính là chó hoang nghe không hiểu tiếng người, ăn liên tục cũng không ngẩng đầu.

Nguyệt Thăng có chút áy náy nghĩ: Sẽ không là làm phù điêu nửa tháng mỗi ngày đều ăn mì tôm bánh quy mà thành ra bệnh kén ăn gì đó chứ?

Hồi lâu, Thành Thực có chút suy nghĩ, chậm rãi, thâm trầm: “Chẳng lẽ là mang thai?”  ̄▽ ̄

“Phụt!” Đồ ăn trong miệng Hướng Hải toàn bộ phun ra, trình độ bắn đến đều đều rơi nguyên trên một bàn cơm.

Nguyệt Thăng nhìn một bàn hỗn độn, bình tĩnh phất tay gọi nhân viên phục vụ: “Anh ơi, hóa đơn!”

Buổi chiều đột nhiên rơi một hồi mưa xối xả, lúc sẩm tối mới nhỏ đi một chút, Lương Đình Xuyên từ công ty trở về, ở giữa đường nhìn thấy Thành Thực ngồi xổm ở cửa siêu thị trong khu.

Lương Đình Xuyên dừng xe ở ven đường, Thành Thực một tay ôm cặp, một tay che ở trên đầu, vui vui vẻ vẻ chạy tới kéo mở cửa xe lủi đi vào, cười ngu nói: “Em vừa đi siêu thị, lúc đi ra cái ô đặt ở cửa bị người lấy mất rồi?”

“Đi siêu thị làm gì?”

“Mua ít thức ăn trở lại cho anh ăn oa ~ ”

Khuôn mặt Lương Đình Xuyên đen xì, một ngụm cự tuyệt: “Đừng! Em muốn độc chết anh sao...”

Còn chưa dứt lời, nghe được một thanh âm rất nhỏ — “Meo meo...”

Trong xe một mảnh yên lặng.

Thành Thực bèn vô thức ôm sát cái túi bạt rách của mình ( Vũ: túi bạt là túi làm = vải bạt nhá!).

“Vật gì vậy?” Lương Đình Xuyên hỏi.

Thành Thực lấy tay che mặt giả đáng yêu, “Ai nha tiểu Đình Đình ~ mau lái xe nhanh một chút, người ta muốn chạy trở về xem sủng vật tiểu tinh linh.”

“Meo meo...”

Cửa sổ thủy tinh bên người Thành Thực xoát một chút trượt xuống, Lương Đình Xuyên chỉ vào cửa sổ nước mưa hắt vào, “Anh chỉ nói hai chữ: ra bên ngoài.”

“Đình Đình, đó là ba chữ ~ “Thành Thực tiếp tục làm nũng.

Lương Đình Xuyên mạnh giẫm phanh, giây tiếp theo cả người Thành Thực đều ngã ra ngoài.

Thành Thực một thân ướt sũng về đến nhà, chỉ nghe thấy thanh âm ào ào trong phòng tắm, Thành Thực nhào lên cửa điên cuồng đập, “Đê tiện! Anh muốn dùng hết nước nóng sao? Em cũng muốn tắm!”

Người ở bên trong không để ý đến, tiếp tục trắng trợn mở nước nóng trong bình nóng lạnh.

Thành Thực từ trong cặp móc ra con mèo nhỏ mới nhặt được từ trong đống rác, vẻ mặt uể oải.

Một lát sau, Lương Đình Xuyên nóng hôi hổi đi ra, chỉ vào con mèo nói: “Đem thứ này đặt ở phòng em, chỉ cần nó dám bước ra khỏi phòng em một bước, đừng trách anh nhân đạo hủy diệt!”

Thành Thực toét miệng cười đến xán lạn, Lương Đình Xuyên lại thêm một câu: “Từ hôm nay trở đi em ngủ cùng với nó, không được lên giường của anh.”

〒_〒 Thành Thực liền héo rũ: phòng ngủ phía Tây của cậu hiện đã thành phòng kho, nào có giường?

Đợi hơn nửa tiếng sau, nước trong bình nóng lạnh mới nóng đủ, Thành Thực tắm rửa xong đi ra, Lương Đình Xuyên đã làm xong cơm nước, Thành Thực ngồi xuống chuẩn bị ăn, trong phòng ngủ của cậu một trận cào cửa, kèm theo “Meo meo...”

Thành Thực giả vờ không nghe thấy, cạc cạc cười quái dị: “Sao anh biết em mua cá là muốn ăn cá kho? Hani (Honey) anh thật thông minh!”

Người được khen mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

Thành Thực ăn một ngụm, dựng thẳng Lan Hoa Chỉ chọc Lương Đình Xuyên một cái, “Đáng ghét, sao lại ăn ngon vậy chứ? Darling em thật yêu anh ~”

Người bị chọc liếc xéo một cái, Thành Thực rụt rụt cổ.

Lương Đình Xuyên gắp một miếng cá ném vào trong bát Thành Thực, “Đi cho mèo em ăn đi, nói với nó nếu còn kêu nữa liền đem nó từ tầng 9 ném xuống.”

Thành Thực bưng bát cơm nơm nớp lo sợ chạy vào phòng mình, thấp giọng trấn an con mèo nhỏ nói: “Ngoan, Đình Đình nhà chúng ta có khiết phích, ngày mai tao sẽ đưa mày đến chỗ Hướng Hải.” (╯-╰)

Điện thoại trong phòng khách vang lên, Thành Thực nghe thấy Lương Đình Xuyên bình tĩnh nói vài câu, ngữ điệu kia dường như rất không vui, cậu từ trong phòng đi ra Lương Đình Xuyên đã ngồi ở trước bàn ăn.

Thành Thực hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”

“Mẹ anh.”

“Chuyện gì?”

“...”

Thành Thực thấy Lương Đình Xuyên sắc mặt không tốt, liền quấn lên làm nũng, “Mẹ anh nói cái gì với anh?”

Lương Đình Xuyên quả nhiên có cái gì nói cái gì, “Còn không phải nói chuyện chúng ta.”

Yêu nghiệt sửng sốt, nũng nịu tựa ở đầu vai anh, “Em đồng ý kết hôn với anh.”

Lương Đình Xuyên dở khóc dở cười, đẩy cậu ra nói: “Em cứ tiếp tục diễn đi, bà thúc dục chúng ta mau mau chia tay.”

Thành Thực trợn tròn mắt, “Vậy anh nghe lời bà?”

“Anh là muốn suy nghĩ một chút.”

╰_╯ Thành Thực tức giận y như cá vàng thổi bong bóng, nửa ngày mới rống ra được một câu: “Anh không thể chia tay với em!”

“Ồ?” Lương Đình Xuyên khiêu khích nhìn cậu.

“Em, em...” Thành Thực nháy mắt mấy cái, hát lên kinh kịch: “Tướng công, thiếp đã mang thai cốt...”

Lương Đình Xuyên bình tĩnh đứng lên, “Anh xem anh cách xa bệnh nhân tâm thần một chút vẫn là tương đối an toàn...”→_→

Thành Thực chơi xấu nhào tới bắt đầu túm lấy Lương Đình Xuyên, ngã vào trên đùi anh lăn lộn, ồn ào nói: “Anh là đồ Tây Môn Khánh đồ Trần Thế Mỹ! Em mặc kệ, anh dám chia tay với em thử xem, em khiến cho anh thân bại danh liệt!”

Lương Đình Xuyên sợ cậu lăn lăn liền lăn từ trên đùi mình xuống đất, vội vàng ôm sát cậu, thiếu chút nữa cười ngặt nghẽo.

Thành Thực vòng qua cổ Lương Đình Xuyên, nhanh như hổ đói vồ mồi cắn trên mặt anh một ngụm, hai người từ trên ghế ngã xuống, Thành Thực chấm đất trước, đau đến gào khóc.

“Ngoan, đừng náo loạn, anh đùa em thôi, ngu ngốc.” Lương Đình Xuyên vội vàng xoa xoa vai cậu bị đụng trên mặt đất, giống như dỗ dành hôn nhẹ khuôn mặt cậu.

Thành Thực vẫn kêu: “Đau...”

“Đau ở đâu?”

Thành Thực lui vào lòng anh, “Đau bụng...”

Nào có đụng vào bụng? Lại bịa đặt! Lương Đình Xuyên mở miệng mắng chửi người: “Chó hoang, đã bảo em không nên ăn mấy thứ rác rưởi ở ngoài... Thành Thực?”

Thành Thực đau đến run run.

“Thành Thực?” Lương Đình Xuyên luống cuống, “Rốt cuộc hôm nay em đã ăn gì?”

loading...

Thành Thực lắc đầu, đau nhức nói không nên lời.

Lương Đình Xuyên một tay ôm Thành Thực, một tay vội vàng lấy điện thoại di động gọi một dãy số, tầng 16 có một bác sĩ, là bạn học cấp 3 với anh, nhờ cái duyên cứt chó hai người đều mua phòng trong khu chung cư này. Điện thoại vừa kết nối Lương Đình Xuyên một trận loạn rống: “Hoàng Cửu Cửu, cậu có ở nhà không? Có ở nhà chứ? Có hả?”

Hoàng Cửu Cửu mới nói một chữ “Có”, điện thoại đầu kia liền ngắt. Anh thở dài, lẩm bẩm: “Thành Thực lúc này lại làm sao?”

Không qua bao lâu chuông cửa nhà mình kêu lên, Lương Đình Xuyên cõng tiểu yêu nghiệt xuất hiện tại cửa, tiểu yêu nghiệt sắc mặt tái nhợt cười cười với anh, chào hỏi: “Bác sĩ Vương Bát Bát(*),em lại tới rồi.”

(*) Bởi vì tên Hoàng Cửu Cửu chữ Hoàng (黄- huáng) đọc gần giống chữ Vương ( 王- wáng),mà vương bát hay vương bát đản là câu chửi kinh điển của người Trung Quốc vậy nên Thành Thực đọc thành Vương Bát Bát luôn.

Lương Đình Xuyên quen việc dễ làm chạy vào trong phòng ngủ Hoàng Cửu Cửu, đem tiểu yêu nghiệt của anh đặt trên giường, Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt bất đắc dĩ theo sau, đẩy đẩy Lương Đình Xuyên nửa nằm ở bên giường, nói: “Mau tránh ra, để tôi xem xem, toàn gây phiền toái cho tôi!”

Lương Đình Xuyên đang muốn dịch bước sang, lại bị Thành Thực túm lại, chỉ thấy trên khuôn mặt Thành Thực ứa ra mồ hôi lạnh, suy yếu nói: “Ba nó ơi, em muốn giữ lại đứa nhỏ.”

Lương Đình Xuyên sắc mặt nghiêm túc, quay đầu nói với Hoàng Cửu Cửu: “Không cứu được nữa, hoả táng đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.