Người đòi chia đôi giường là cậu, rồi vượt qua ranh giới đó dụi mặt vào ngực hắn cũng là cậu. Đã vậy tay chân cậu còn bám lên người hắn cứng ngắt nữa. Sở Huân buồn cười, rõ ràng sư đệ lo ngại hắn tướng ngủ xấu, vậy mà nhìn đi, ai mới là người ngủ không ngoan.
Sở Huân thấy cậu không nằm gối, sợ sáng mai thức dậy cổ sẽ cứng nên đành vươn tay ra làm gối cho cậu gác đầu lên. Bạch Ngạn càng có tư thế thoải mái, cứ thế dụi vào nách hắn ngủ ngon lành. Sở Huân xoa đầu Bạch Ngạn, nở một nụ cười sâu xa rồi gác tay lên eo cậu, nhắm mắt ngủ.
Cậu không hề biết rằng, càng về khuya, trong không khí sẽ tản ra mùi hương thanh dịu của hoa quỳnh. Cũng phải, quỳnh nở về đêm, mang đến sắc đẹp cũng như hương thơm ngọt ngào khiến người ngửi được khó lòng cưỡng lại. Bạch Ngạn ngửi được hương hoa dễ chịu ấy, cả cơ thể lập tức đi tìm nơi phát ra mùi hương.
Là Sở Huân nằm bên cạnh.
Tìm được mùi thơm quyến rũ trong không khí, Bạch Ngạn vùi vào bể hương thơm đó tiếp tục khò khò.
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Có chú chim đậu bên cửa sổ hót líu lo, khẽ khàng đánh thức người ngủ trong phòng.
Bạch Ngạn dần mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy một khuôn ngực rắn chắc có điểm thêm một hạt đậu màu hồng. Bạch Ngạn lại theo thói quen dụi mặt vào hạt đậu kia.
Kết quả trên đầu có tiếng thở mạnh. Bạch Ngạn giật mình, ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-la-nam-phu/3563092/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.