Sở Huân sợ vết thương cậu rách ra nên chỉ đứng bất động để cậu quậy trên đó.
"Sư huynh à... dẫn đệ xuống núi chơi đi, nha, nha, nha." Bạch Ngạn mè nheo.
"Không phải dẫn đệ đi chơi, mà là dẫn đệ đi tìm thanh kiếm mới." Sở Huân đáp lời.
"Thanh kiếm mới?" Bạch Ngạn ngạc nhiên, cậu thấy Sở Huân không bỏ đi nữa liền buông ra, bắt đầu nhâm nhi bánh tiếp.
Bị sư đệ bỏ rơi ngang hông, Sở Huân hơi hụt hẫng. Nhưng cảm giác đó đi qua rất mau, nhanh đến độ ngay cả hắn cũng không nhận ra.
"Kiếm của đệ bị gãy trong hầm ngục rồi." Hắn định nói bộ đệ không nhớ sao nhưng nhận ra Bạch Ngạn mất trí nhớ thật. Sở Huân nói tiếp: "Cần phải có một thanh kiếm mới. Chúng ta sẽ tới Kiếm Linh Trì, để xem linh kiếm nào sẽ chọn đệ."
Bạch Ngạn không hiểu, bé ngoan hỏi thắc mắc của mình với thầy giáo ngay: "Bộ mỗi lần kiếm gãy chúng ta đều tới nơi đó để tìm thanh khác hả?"
Sở Huân lắc đầu: "Kiếm không dễ gãy..."
Bạch Ngạn bật cười, chen ngang lời của Sở Huân: "Đệ nghĩ sẽ không có thanh kiếm nào chọn đệ đâu."
Sở Huân lắc đầu: "Sẽ có. Đệ đừng bi quan như vậy."
Bạch Ngạn nhún vai: "Đệ không bi quan, đệ nghĩ sao nói vậy thôi."
Sở Huân nghĩ rằng có lẽ tuy Bạch Ngạn mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức của cậu vẫn nhớ chuyện này. Thật chất, nguyên chủ không hề có linh kiếm. Thanh kiếm nguyên chủ dùng là mua đại tại một tiệm bán vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-la-nam-phu/3491173/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.