Ngay cả Tịnh Khuê cũng sững sờ. Vì chuyện này không phải như vậy...
"Lúc đó đệ tử đã nhìn thấy hai đệ ấy ở ngoài của hầm, nếu họ vào hầm ngục thì không có đường thoát ra. Cho nên lúc đó đệ tử đã dùng thần thức kêu họ chạy đi. Nhưng sát khí ở cửa hầm đã ngăn cản thuật pháp của đệ tử, không biết họ có nghe thấy không. Sau đó đệ tử thấy sư đệ Bạch Ngạn kêu Tịnh Khuê đi trước, còn đệ ấy xông vào hầm ngục."
Lúc này đầu óc Bạch Ngạn mới hoạt động. Thì ra nam chính đến giải vây cho cậu, nhưng mà tài diễn xuất và nói dối thuyết phục của sư huynh cũng đỉnh vãi cả chưởng. Cậu sắp tin nó là thật luôn rồi.
Sở Huân sợ cậu khua môi múa mép lại làm hỏng cả câu chuyện do chính mình vẽ ra. Hắn giành nói tiếp: "Cũng chính đệ ấy là người không màng sống chết của bản thân cứu đệ tử ra ngoài. Xin sư phụ, phó tông chủ và trưởng lão hãy suy xét lại."
"Làm gì có chuyện đó!" Tịnh Khuê nói lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm. Tịnh Khuê nhận ra mình vừa lỡ lời nên ngậm miệng. Sở Huân nheo mắt nhìn Tịnh Khuê một cái, trong lòng hắn cười thầm.
Kém cỏi thật.
Thấy cô ta tỏ ra cao thượng chịu phạt chung với Bạch Ngạn, hắn càng muốn ngăn cản chuyện đó. Làm co Tịnh Khuê bẽ mặt một chút trong lòng hắn mới sảng khoái.
Hắn hướng về phía Lạc Kiều Thanh giải thích: "Sư phụ, con có bằng chứng chứng minh sư đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-la-nam-phu/3491170/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.