Chương trước
Chương sau
Trong lòng Cao Lãng cảm thấy trầm trọng. Hắn cảm giác mình bị hố.
Nhưng hắn không hiểu, tại sao sư thúc hắn lại phải hố hắn đâu? Quan hệ của hai người chẳng phải vẫn luôn tốt đẹp sao?
Chẳng lẽ...
Cao Lãng vẻ mặt giật mình hiểu ra.
Nguyên nhân là vì hắn dám nói sư thúc hắn đi bảo vệ cho Triệu Cơ sao?
Tuy hai bên mối quan hệ thân thiết, thế nhưng có những lời nói, không phải cứ nói là có thể nói ra được.
Chẳng trách...
Cao Lãng vỗ đầu. Bảo sao sư thúc hắn lại cho ra điều kiện đơn giản như vậy, hoá ra điều kiện này, lại không hề đơn giản chút nào.
Cao Lãng nở nụ cười khổ. Sư thúc hắn cho ra nhiệm vụ này, là ngầm muốn chỉnh hắn đây mà.
" Nhiệm vụ này ta có thể làm được."
Nhìn lấy tên quản sự, Cao Lãng kiên định đáp.
Nhiệm vụ này vốn là hắn nhận, căn bản đổi cũng không thể đổi được, chỉ có thể cắm đầu theo lao đến cùng thôi.
Cái nồi này, hắn không muốn cõng cũng bắt buộc phải cõng.
Quản sự híp đôi mắt nhỏ bé của hắn lại, nhìn thật sâu Cao Lãng. Một lúc sau mới quay đầu tiếp tục dẫn hắn đi:
" Hi vọng ngươi không hối hận vì nhiệm vụ này."
" Hai người bị mất tích bên trong Thiên Tùng Lâm vốn là cháu của Bạo Trâu đại nhân, tính cách của hắn khá nóng tính, hi vọng ngươi chịu đựng được." Một lúc sau, tên quản sự lạnh nhạt nói:
" Bình thường Bạo Trâu đại nhân luôn đi lại bên trong Thiên Tùng Lâm để tìm kiếm, ngươi là may mắn, vừa lúc thời gian này hắn có ở đây, không cần phải mất công đi tìm, ta dẫn ngươi trực tiếp đi gặp mặt."
" Ta muốn hỏi một chút." Đi phía sau lưng tên quản sự, Cao Lãng mỉm cười nói.
" Ngươi nói đi."
Quản sự đầu không quay lại nói ra.
" Tại sao lại là Bạo Trâu đại nhân?" Cao Lãng cười gượng hỏi.
" Bên trong Địa Cung ngoại trừ Thập Điện Diêm La có thân phận rõ ràng ra, những người khác đều có thân phận trùng lặp với nhau, thế nên đều dùng tên gọi khác để phân biệt." Quản sự giải thích.
" Rõ ràng."
Cao Lãng bình tĩnh đáp lại, liền lâm vào im lặng. Đi theo bước chân tên quản sự.
Hai người đi đến một căn phòng gần cuối hành lang tầng ba, quản sự ra hiệu Cao Lãng im lặng, hắn khẽ tiến sát đến cửa căn phòng, cẩn thận gõ cửa.
Cộc... Cộc...
" Bạo Trâu đại nhân, nhiệm vụ ngài phát ra ở Phía Đông đại lục có người tiếp rồi. Hắn đang chờ ngài ở bên ngoài."
Bên trong căn phòng vốn đang yên lặng lập tức có tiếng nói vọng ra:" Gọi hắn vào đi."
" Phải."
Quản sự gật đầu cung kính nói, quay về phía Cao Lãng ra hiệu hắn tự ý mở cửa, liền bình tĩnh quay về con đường cũ.
Hắn cũng mặc kệ Cao Lãng có mở cửa hay không, đi luôn xuống tầng dưới, động tác khá vội vàng, hiển nhiên rất sợ người bên trong.
Cao Lãng vẻ mặt có chút e ngại nhìn vào cánh cửa căn phòng. Hắn hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, đẩy cánh cửa trước mặt mình ra
Két...
Tiếng cửa mở vang lên, Cao Lãng vừa mở cửa, bên trong căn phòng lập tức phát ra một mùi hương nồng nặc.
Cao Lãng khẽ hít một hơi, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Là mùi thịt nướng.
Lập tức di chuyển ánh mắt của hắn vào bên trong quan sát.
Đập vào ánh mắt Cao Lãng, là một con lợn rừng khổng lồ đã bị nướng chín, toả ra mùi hương ngào ngạt.
Chợt Cao Lãng nghe thấy tiếng nhấm nuốt vô cùng nhỏ bé, ánh mắt di chuyển về phần dưới con lợn rừng, một tên nam tử khuôn mặt chữ điền, ánh mắt có vẻ bặm trợn đang xé từng miếng thịt trên người con lợn rừng đó ra rồi cho vào miệng.
Bên hông của hắn, có giắt một chiếc mặt nạ Đầu Trâu. Chỉ là khác với chiếc mặt nạ Đầu Trâu của sư thúc hắn, chiếc mặt nạ này, có đường viền màu đỏ bên trên nó, càng thêm thể hiện nét dữ tợn.
" Ngươi là người nhận nhiệm vụ?" Vẫn tiếp tục cho từng miếng thịt vào miệng, Bạo Trâu lạnh nhạt nói.
" Phải." Cao Lãng đáp lại.
" Chỉ có một mình ngươi?"
" Phải."
"..."
Tiếng nhai nuốt đột nhiên dừng lại, Bạo Trâu ngẩng đầu lên, hắn chăm chú nhìn Cao Lãng.
Soạt...
Trên tay Bạo Trâu xuất hiện một thanh quan đao lớn, khí thế trở nên vô cùng kinh khủng, giống như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị bạo phát vậy.
Chợt thanh quan đao động, một đao chém về phía con lợn rừng nướng.
Thanh quan đao cắt đứt một đùi sau của nó, Bạo Trâu cầm cả cái đùi đấy tiếp tục ăn.
Cao Lãng vẻ mặt nhẹ thở ra một hơi, hắn còn sợ thanh quan đao đó chém về phía hắn đâu.
Trong lòng thậm chí còn làm ra phân vân. Cấp trên của ngươi chém ngươi một đao, ngươi tránh, còn là không tránh đâu?
" Ngươi có biết hay không đây là nhiệm vụ một đoàn đội?"
Một lúc sau, Bạo Trâu tiếp tục hỏi.
" Ta biết." Cao Lãng gật đầu đáp lại.
" Ngươi tin tưởng một mình ngươi có thể so được với nhiều người?" Bạo Trâu hỏi tiếp.
Cao Lãng ngập ngừng một chút, liền lắc đầu nói:" Không so được."
Đơn giản hơn nói, về mặt thực lực, Cao Lãng còn có thể tin tưởng nói hắn so được với nhiều người. Nhưng câu hỏi của Bạo Trâu quá chung chung, Cao Lãng cũng không biết ý nghĩ trong đầu hắn.
Nếu so về mặt tìm kiếm người theo như nội dung nhiệm vụ, vậy nhiều người đơn giản có thể dễ dàng tìm được người hơn.
Tiếng nhai nuốt tiếp tục ngừng lại khiến tâm trạng trong lòng Cao Lãng lại treo lên cao.
Tuy chỉ mới hai câu hỏi, nhưng Bạo Trâu đã ăn xong chiếc đùi trước mặt mình. Lần này hắn không tiếp tục ăn nữa, mà nhìn thẳng vào Cao Lãng.
Dáng người của Bạo Trâu, ít cũng phải cao gần ba mét, bờ vai vững chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Lại thêm thanh quan đao trước mặt, càng thêm để lộ vẻ hung bạo ẩn bên trong hắn.
" Ngươi biết mình không so được nhưng vẫn cố tình nhận nhiệm vụ này?" Đầu Trâu trầm giọng hỏi.
" Phải " Cao Lãng gật đầu im lặng.
Soạt...
Bạo Trâu động, trên tay hắn cầm thanh quan đao, cách không chém về phía Cao Lãng.
Ầm...
Trên lưỡi đao xuất hiện một cơn khí hình bán nguyệt lao về phía Cao Lãng, tốc độ vô cùng nhanh.
Cơn khí đấy sượt qua bên cạnh Cao Lãng, chém về phía cánh cửa sau lưng hắn, nổ tung cả cánh cửa đấy, vụn gỗ bay tứ tung.
Bạo Trâu bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn lấy Cao Lãng, hắn lạnh nhạt hỏi:" Tại sao ngươi không tránh?"
" Ta nếu tránh được đao thứ nhất, cũng sẽ không tránh được đao thứ hai. Thực lực của ta và ngài chênh lệch quá lớn, tránh chỉ càng làm mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi." Cao Lãng đáp lại.
" Ha ha ha... "
Chợt Bạo Trâu ngẩng đầu cười lớn, hắn cười rất vui vẻ.
" Tiểu tử ngươi rất thành thật, phù hợp tâm tình của ta."
Thanh quan đao trên tay hắn chém ra một nhát, chặt đứt cái đùi sau còn lại của con lợn rừng rồi ném cho Cao Lãng:
" Tiểu tử, ăn thịt."
Cao Lãng bắt lấy cái đùi mà Bạo Trâu ném cho, có chút im lặng nhìn lấy cái đùi to gấp ba người hắn, Cao Lãng nói:
" Đa tạ Bạo Trâu đại nhân."
" Khách khí, ăn đi." Bạo Trâu tiếp tục cắt ra miếng thịt nhét vào miệng đáp lại.
...
Bên dưới tầng một.
Quản sự vừa mới đi về chỗ ngồi của mình, hắn cảm thấy có chấn động bên tầng trên, trong lòng thở dài một hơi.
Lại phải tốn kém tiền sửa chữa rồi...
Trong lòng tên quản sự vô cùng bất đắc dĩ.
Ngài muốn đe đoạ thì đe doạ a. Phá phòng trọ của mình là có ý gì? Căn phòng đấy có tội tình gì với ngài sao?
Ngài có biết mỗi năm phí sửa chữa đồ đạc mà ngài phá hoại, bằng hơn một nửa số tiền lời mà toà chi nhánh Bát Nhiệt Lâu này đem lại hay không?
Kỳ thực quản sự là người bên ngoài cũng biết Bạo Trâu không dám làm gì Cao Lãng, cùng lắm cũng chỉ đe doạ một chút mà thôi.
Thân phận và thực lực của Bạo Trâu mạnh hơn Cao Lãng rất nhiều. Hắn khinh thường ra tay với tiểu bối.
Huống chi Cao Lãng đến đây với danh nghĩa giúp đỡ hỗ trợ Đầu Trâu, nếu chỉ vì có một mình Cao Lãng đến mà đánh đuổi hắn đi, vậy sau này còn ai chịu giúp đỡ hỗ trợ cho hắn nữa cơ chứ?
(ー_ー゛)
...
Bên trên căn phòng.
Cao Lãng ngồi đối diện với Bạo Trâu, hai người nghiêm túc ngồi ăn, mặc kệ cánh cửa bị phá hoại vứt bỏ bên ngoài.
Cao Lãng cảm thấy mình ăn có chút quá sức.
Cái đùi trên tay hắn còn chưa có xong đâu, Bạo Trâu đã ăn hết một nửa con lợn rừng khổng lồ này rồi.
" Bạo Trâu đại nhân, ngài có thể nói cho ta chi tiết hơn nội dung nhiệm vụ sao?" Có chút không thú vị đặt chiếc đùi heo trên tay xuống, Cao Lãng hỏi.
" Ngươi muốn biết chuyện gì?" Vẫn cắm đầu ăn, Bạo Trâu đáp lại.
" Nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện. Ta cần manh mối để tìm kiếm. Cùng với hình dáng của hai người bị mất tích." Cao Lãng nói.
Bạo Trâu dừng lại ăn uống, ánh mắt có chút suy tư, liền lạnh nhạt nói:
" Hai đứa trẻ đó là cháu của ta, hai nữ, tuổi tác nhỏ hơn ngươi vài tuổi. Bọn chúng đi cùng với đám trẻ trong gia tộc vào trong Thiên Tùng Lâm, sau đó thì gặp phải yêu thú cấp ba, bị lạc mất đồng đội bên trong đấy."
Cảm nhận ngữ khí của Bạo Trâu dần trở nên trầm trọng, Cao Lãng cẩn thận hỏi tiếp:
" Ngoài hai nàng ra, đám trẻ trong gia tộc không ai bị mất tích sao?"
" Không?" Bạo Trâu lắc đầu nói, nắm tay hơi siết chặt lại:" Vẻ mặt đám trẻ có vẻ vô cùng kinh hoảng, ta tuy đã tra xét, nhưng lại không thể tra được gì nhiều."
Cao Lãng nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Bạo Trâu đại nhân, có vẻ như đám trẻ đó thân phận khá lớn khiến Bạo Trâu đại nhân không thể động được vào bọn hắn.
" Ta đã cho người gia tộc đi tra xét, thế nhưng cũng không thể làm được gì, sau khi các nàng mất tích hơn một ngày, ta liền đưa nhiệm vụ lên trên Địa Cung, nhờ người hỗ trợ. Đến giờ đã là ngày thứ sáu rồi." Bạo Trâu vẻ mặt lo lắng nói.
" Tuy việc này có chút không phù hợp, nhưng ta có thể hỏi thân phận thật của ngài sao?" Cao Lãng cẩn thận nói.
Biết được thân phận của Bạo Trâu, Cao Lãng cũng có thể suy tư ra thêm nhiều thứ hơn.
" Tuy ta không thể nói cho ngươi thân phận của mình, nhưng ta có thể cho ngươi biết gia tộc của ta."Bạo Trâu hơi im lặng một chút, liền khẽ nói:" Đổng Gia."
Cao Lãng ánh mắt hơi loé lên, hắn ngửi thấy mùi không bình thường bên trong nhiệm vụ này.
Đây rất có thể là một vụ đấu đá bên trong gia tộc. Có kẻ muốn ra tay với Bạo Trâu hoặc người nhà của hắn.
Cao Lãng trong lòng thầm cảm khái. Sư thúc giao cho hắn cái nhiệm vụ này. Đủ cay a.
______
Đa tạ đạo hữu Nam Vương tặng hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.