Hậu Tử ngay lập tức gật đầu, nở một nụ cười hài lòng, nói: " Chưởng môn nói phải, hai ta vốn là cao tầng của tông môn, sao lại có thể cãi nhau trước mặt mọi người gây nên ảnh hưởng xấu giữa hai bên được?" " Chỉ là..., có một số người có thích tiếp tục gây sự không? Thì ta không biết." Hậu Từ giọng nói trầm thấp, liếc nhìn Sở Bạch đầy ẩn ý. " Hừ." Sở Bạch hừ lạnh một tiếng, tức giận quay đầu đi. Địch Long và Hậu Từ liên kết lại với nhau, hắn nếu còn dám nói thêm câu gì nữa, chẳng phải là không nể mặt Chưởng môn? Triệt để xé rách da mặt với hai người? Tình huống khi đó có mà còn bết bát hơn nữa. " Khôi trưởng lão, các vị nói lên quan điểm của mình đi... Đừng lo, có ta ở đây, ngươi cứ việc nói. Ta xem có ai dám ngăn cản ngươi?" Hậu Từ mỉm cười, trầm giọng nói ra, ánh mắt vẫn duy trì liếc nhìn về phía Sở Bạch, trong lòng vui sướng. " A, phải phải..." Khôi trưởng lão còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hoảng hốt đáp. Ánh mắt hắn cẩn thận liếc nhìn sang Sở Bạch, xong lại liếc nhìn sang Hậu Từ. Khẽ nuốt một ngụm nước miếng, run giọng nói: " Ta và các vị trưởng lão vốn đang đi bên ngoài vô tình nhìn thấy hai tên tiểu tử kia lén lút đi vào bên trong cấm địa. Chúng ta liền âm thầm theo dõi bọn hắn." " Sau đó nhìn thấy bọn hắn ăn trộm linh thạch bên trong cấm địa, liền ra tay bắt giữ. Chỉ là chưa kịp bắt giữ, Bạch trưởng lão cùng Thy trưởng lão từ bên ngoài xuất hiện, đả thương bọn ta. Muốn đưa người rời đi." Khôi trưởng lão nói xong, vội vàng cúi đầu nhìn thẳng xuống đất. Trong lòng âm thầm kêu khổ. " Nghe thấy không? Đây mới là câu chuyện thật sự." Hậu Từ khẽ cười một tiếng, nói. Sở Bạch nắm tay siết chặt lại, ánh mắt âm trầm nhìn Hậu Từ. Hắn bây giờ quả thật rất muốn cho một quyền vào cái bản mặt đáng ghét đó. " Chuyện là như vậy sao?" Địch Long bình tĩnh nói, bàn tay hắn khẽ vuốt cằm, cười híp mắt, nói: " Thế nhưng cả hai bên đều nói có lý, ta thật không biết phải tin ai a." " Chưởng môn, Khôi trưởng lão ban đầu là do bị có người đe doạ mới không dám nói, bây giờ hắn đã nói thật rồi a." Hậu Từ trong lòng thầm chửi một tiếng lươn lẹo, bên ngoài vẫn phải mỉm cười nói ra. " Ừm ừm, ta biết." Địch Long đáp. Bản thân hắn vốn chẳng quan tâm ai nói thật ai nói dối, hắn chỉ muốn câu kéo thêm để lôi về lợi ích cho mình mà thôi. " Chưởng môn, khoan đã." Vốn phần thắng đang nghiêng về phía Hậu Từ, giọng nói của Chung Thy đột nhiên vang lên khiến mọi người xung quanh chú ý. " Ngài không thấy lời nói của Khôi trưởng lão rất mâu thuẫn sao? Vậy hắn giải thích ra sao về đống bảo vật quanh đây?" Thấy mọi người nhìn mình, Chung Thy vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nói. " Láo xược, việc của bọn ta đâu đến lượt ngươi xem vào." Chung Thy vừa dứt lời, Hậu Từ quát lớn, lập tức xuất thủ. Bàn tay hắn vung ra, trong không khí hình thành nên một cái roi màu đen quật thẳng đến Chung Thy. Chát... Sở Bạch nhanh chóng di chuyển đứng trước mặt nàng, bàn tay vung ra một đám khói màu trắng. Cây roi màu đen vung thẳng vào đám khói tạo nên một tiếng vang thanh thúy, rồi cả hai đồng thời biến mất. " Hậu Từ, để nàng nói hết. Ta cho nàng xen vào." Sở Bạch lạnh nhạt nói, đầu hơi ngẩng lên khinh miệt nhìn Hậu Từ. Địch Long vẫn duy trì mỉm cười nhìn xem cuộc vui, không hề có ý định ra tay ngăn cản. Hắn chỉ mong cả hai người đồng thời đánh nhau to đâu, càng to càng tốt. " Thứ nhất, đám linh thạch đó vốn dĩ đều là phế thạch, không hề có tác dụng gì." " Thứ hai, bên trong cấm địa vốn không hề có bảo vật như bây giờ, đủ hiểu là có người vứt ra bên ngoài. Mà mục đích của người đó là gì, đủ để các vị ở đây phải suy nghĩ?..." Có Sở Bạch làm chỗ dựa, Chung Thy càng lấy thêm can đảm, nhanh chóng nói. Cao Lãng và Vân Hi sắc mặt dại ra, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước không hề có tiêu cự, miệng hắn khẽ lẩm bẩm:" Phế thạch...phế thạch." Chợt cảm thấy xấu hổ, hắn cảm giác mình bị chơi xỏ. Uổng phí hắn còn tiếc đống linh thạch đó đâu, hoá ra toàn là phế thạch. Khoé miệng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ, bảo sao xung quanh đây nhiều linh thạch như vậy, đủ để lát cả một cái sàn nhà, toàn là đồ bỏ đi a. Trong lòng Cao Lãng bây giờ, có rất nhiều điều muốn hỏi Chung Thy. Chỉ là thời gian hiện tại không phù hợp. (ー_ー゛) " Đủ rồi." Hậu Từ quát khẽ, sắc mặt trầm xuống quay sang nhìn Địch Long:" Trưởng môn, ngài ra lệnh đi, lời nói của Khôi trưởng lão chẳng lẽ không đáng tin hơn cả con bé đó sao?" " Hậu Từ, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Đây là Chung Thy, Trưởng lão nội môn Linh Hoàng Tông. Con bé gì ở đây?" Sở Bạch nhíu mày, bất mãn nói ra. " Hừ, so về vai vế, nó còn dưới ta hàng chục tuổi, ta gọi con bé thì có gì sai?" Hậu Từ hừ một tiếng, cười lạnh nói. Chung Thy nhíu mày, biểu hiện khó chịu. Nhưng không phản bác. " Được rồi hai vị, ta xem là chuyện này cần phải điều tra thêm, dù sao giờ cũng đã muộn rồi. Chi bằng đưa cả hai giao cho Hình đường, để sáng ngày mai giải quyết." Thấy hai bên còn định dây dưa, Địch Long mỉm cười chắp tay nói ra, trong lòng vui vẻ. Chỉ cần đưa vào trong Hình Đường, thì tương đương với vào trong địa bàn của hắn, lúc đó hắn nói ai thì người đấy không phải được thả ra. Một trong hai vị Nguyên Lão này, chắc chắn sẽ có một vị phải chịu nhượng bộ. Nếu muốn đưa người của mình ra. " Chưởng môn, ta thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy đâu?" Giữa lúc hai vị Nguyên Lão còn đang tìm cách chống chế, Phó chưởng môn Vương Hi Phượng đột nhiên mở miệng, mỉm cười nói ra. " Có ý gì?" Địch Long chợt nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng. Bây giờ lôi cả hai bên vào Hình Đường, mới là lợi ích thực tế nhất cho hắn a. Vương Hi Phượng là còn đang chơi trò quái quỷ gì đâu? " Chưởng môn, ngài nhìn thấy vật cầm trên tay tiểu tử kia xem." Vương Hi Phượng cười khẽ, nói xong liếc nhìn sang bàn tay Cao Lãng. Địch Long di chuyển nhìn sang, chợt biến sắc, khí thế trên người hắn bất giác phát tán ra, khiến mấy tên trưởng lão bị đánh bất ngờ không nhịn được lùi lại vài bước. Tất cả đám trưởng lão xung quanh đều kinh hoàng nhìn hắn, không ai biết tại sao Địch Long lại có phản ứng lớn như vậy? Chung Thy sắc mặt tái đi, khí thế trên người Địch Long dường như đè ép hết lên người nàng. Cả người run rẩy cố gắng bảo trụ thân hình, Chung Thy gánh chịu phần áp lực đó, bảo vệ Cao Lãng và Vân Hi đằng sau. " Tại sao bút phán quan lại nằm trên tay ngươi?" Bước chậm đến phía Chung Thy, Địch Long híp mắt nhìn chằm chằm vào Cao Lãng, trầm giọng nói. " Ta... " Cao Lãng cảm thấy khó thở, khí thế trên người Địch Long như đang đè nén lên hơi thở của hắn. Ngay cả Chung Thy, cả người đã không còn đứng vững, miệng thở dốc, nàng đã không thể hoàn toàn gánh chịu áp lực từ Địch Long sang người Cao Lãng. " Ta là nhặt được ở trong đống kia." Cao Lãng lấy hết sức bình sinh hét lớn. Ngay khi hắn vừa dứt lời, áp lực trên người hắn trực tiếp biến mất, cả người ngồi bệt xuống mặt đất, hai tay chống đất thở hổn hển, mặt trắng bệch. Hiện tại Cao Lãng vốn đã không có chút sức lực nào, giờ lại phải chịu thêm áp lực từ Địch Long, hắn cảm giác cơ thể của mình sắp hoàn toàn tan vỡ. Địch Long thu lại khí thế, nhìn cũng không nhìn liền quay đầu bước đi. Chạy đến chỗ Hậu Từ, vẻ mặt tươi cười hỏi: " Từ trưởng lão, ngươi có thể cho ta biết tại sao Bút phán quan vốn nằm trong bảo khố của tông môn lại xuất hiện tại đây không?" Nghe thấy lời của Địch Long, sắc mặt Hậu Từ trầm trọng xuống, nội tâm cảm giác chẳng lành, liếc nhìn sang Khôi trưởng lão. " Ta..., Ta không biết. Từ lúc bọn ta đến, nó vốn nằm ở đây rồi. Ta còn tưởng là các người sắp xếp ngay từ đầu." Nhìn thấy ánh mắt giết người của Hậu Từ, Khôi trưởng lão hoảng sợ lắp bắp nói ra, bàn tay khua liên tục. Trong lòng Hậu Từ thầm chửi một tiếng, tên ngu ngốc này hoảng sợ quá mức mà nói lỡ ra, lần này đúng là bê bối rồi. " Chưởng môn, việc cần quan tâm hiện tại không phải là tại sao Bút Phán Quan lại nằm ở đây. Điều cần quan tâm là tại sao hắn có thể khiến cho bút phán quan nhận chủ?" Vương Hi Phượng thanh thúy cười một tiếng, liền nói khẽ chuyển nội dung vào chính đề. Địch Long liếc mắt sang nhìn nàng, tâm tình không mấy vui vẻ, hắn biết Vương Hi Phượng định nói gì. " Chúng ta đều biết, người bình thường nếu tùy tiện cầm, sẽ bị Bút Phán Quan hút sạch linh khí và máu tươi mà chết, ngay cả chúng ta đều chỉ có thể cầm mà không thể sử dụng nó." " Tiểu tử này có phải là hậu nhân của hắn hay không? Vì trước giờ Bút Phán Quan chỉ nhận chủ một người, là Viêm Phàm." Vương Hi Phượng vừa dứt lời, đám người xung quanh đột nhiên trở nên im lặng. Không ai dám mở miệng, vì cái tên Viêm Phàm này, là một từ cấm kỵ trong Linh Hoàng Tông. Ngay cả Địch Long, cũng im lặng một hồi lâu, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Hi Phượng. Hắn muốn biết nàng cố tình nói cái tên này, mục đích thật sự của nàng là gì? Bên cạnh Vương Hi Phượng, một cỗ khí thế hung bạo đột nhiên nổi lên. Chỉ yếu hơn so với Địch Long ban nãy một chút mà thôi. Đàm Diệu Văn hai mắt đỏ ngầu, cánh tay tràn đầy lôi điện đột nhiên xuất hiện trước mặt Cao Lãng, hắn xuất thủ. Bàn tay tóm chặt lấy cổ hắn, ấn mạnh xuống mặt đất, di cả người hắn lê trên nền đất. Cao Lãng bị Đàm Diệu Văn tóm chặt cổ, nhấc bổng bay lên trời, nằm ngửa đập mạnh xuống đất, sau đó bị hắn kéo dài một đoạn ngắn. " A a a ~..." Cao Lãng đau đớn hét thảm, xung quanh người hắn bị tia lôi điện của Đàm Diệu Văn đốt đen cháy cả da thịt, lại thêm cú va chạm vừa nãy, khiến sống lưng của hắn như bị rời ra. " Cao Lãng..." Bị Đàm Diệu Văn tập kích bất ngờ, Chung Thy hốt hoảng hét lên một tiếng, lập tức xuất thủ giải cứu hắn. Rút ra thanh trường kiếm, trên lưỡi kiếm của nàng xuất hiện từng tia mũi tên nước, đâm thẳng về phía Đàm Diệu Văn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]