Chương trước
Chương sau
Hơi vận chuyển một tia linh khí chút ít còn sót lại bên trong cơ thể, không gian giới chỉ trên ngón tay hắn sáng lên.
Cao Lãng lôi ra tất cả các loại đan dược, linh dược có tác dụng bồi bổ khí huyết. Không quan tâm ăn chung với nhau có tác dụng phụ gì không, đều run rẩy nhét hết vào trong miệng.
Sau một thời gian, cánh tay hắn đã sơ bộ cử động được, nhưng chỉ nằm trong cử động bình thường mà thôi.
Nhìn thấy chùm sáng biến mất, Vân Hi mới cẩn thận di chuyển đến chỗ Cao Lãng. Sau khi thấy xung quanh an toàn, hắn mới chạy đến nhấc Cao Lãng lên.
" Ngươi gây kinh động quá lớn, cường giả Linh Hoàng Tông chắc chắn sẽ tới đây. Cần phải mau chóng rời đi." Dìu Cao Lãng đứng dậy, Vân Hi vội vàng nói.
Cao Lãng một tay nắm chặt bút lông, một tay nắm chặt lấy Vân Hi, di chuyển dần xuống tế đàn.
Không biết vì sao? Cao Lãng không thể ném cây bút lông vào trong không gian giới chỉ, hắn chỉ đành có thể nắm thật chặt trên tay.
Bước chậm xuống tế đàn mà trong lòng đang rỉ máu. Hắn ban đầu nên thu thập hết linh thạch xung quanh, rồi mới nên chạm vào cây bút lông a.
Bây giờ thì tốt rồi cả cơ thể trở nên yếu đuối không còn chút sức lực nào. Hắn bây giờ còn yếu hơn cả người bình thường.
Hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây trước khi cường giả Linh Hoàng Tông đến. Chứ đừng nói đến việc mất thời gian đi thu thập linh thạch cùng bảo vật xung quanh.
Chỉ là Cao Lãng và Vân Hi còn chưa kịp xuống tế đàn, đã bị những bóng người xung quanh chặt lại.
Bốn vị Nội môn trưởng lão, sáu vị Ngoại môn trưởng lão, sắc mặt âm trầm cười lạnh nhìn hai thiếu niên.
" Lớn mật, đây là cấm địa của tông môn, ai cho phép ngươi vào đây?"
Một tên Nội môn trưởng lão quát lớn, sau đó xuất thủ.
Cánh tay hắn gầy như que củi, vuốt trảo sắc bén, nhằm thẳng đến cổ của cả hai người.
Cao Lãng sắc mặt trắng bệch.
Đừng nói đến hiện tại, dù là hắn lúc trước, đối phó với Nguyên Anh Cảnh cường giả, Cao Lãng không có một chút xíu sức phản kháng nào.
Bốp...
Tưởng chừng sắp tóm lấy cổ của hai người, bên trong bóng tối liền xuất hiện một bóng người khác, xuất thủ giải cứu Cao Lãng.
Sắc mặt tên Nội môn trưởng lão vừa xuất thủ khẽ biến, va chạm một chưởng với bóng người vừa xuất hiện, lập tức lùi lại về chỗ đồng bạn của mình.
" Chung Thy trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Hay ngươi vốn là đồng loã của bọn chúng?" Một tên Nội môn trưởng lão quát khẽ.
" Khôi Trưởng lão, ngươi vốn không cần chụp mũ lung tung, ai là đồng loã ngươi tự biết." Chung Thy híp mắt, nở một nụ cười khinh thường.
" Ha ha, Chung Thy trưởng lão, ta khuyên ngươi vẫn là nên bó tay chịu trói đi, ngươi nghĩ một mình ngươi ở đây có thể đối phó với tất cả bọn ta?" Tên Nội môn được gọi là Khôi trưởng lão cười lớn, nói.
Khôi trưởng lão vừa dứt lời, đám trưởng lão xung quanh hắn đều nở một nụ cười, hài hước nhìn Chung Thy.
Cao Lãng nghe đến đây, trong lòng trầm xuống. Chính xác, một mình Chung Thy, không thể đưa hai ngươi bọn hắn bình an rời khỏi đây.
" Ta đương nhiên không thể đối phó được." Chung Thy mỉm cười nói, giọng thản nhiên:
" Nhưng ta đâu có nói ta đi một mình."
Đám trưởng lão giật mình, đột nhiên bên cạnh hắn, một bóng người núp từ bên ngoài xuất thủ, Hải trưởng lão hét lớn một tiếng, trên tay quăng ra một cái trận pháp.
Rầm...
Bàn tay của bóng người đó và trận pháp va vào nhau, gây nên một tiếng vang lớn. Khiến bóng người đó phải lùi lại, di chuyển về phía Chung Thy, giọng nói bất đắc dĩ:
" Ngươi không thể im lặng thêm một chút sao? Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian để khống chế bọn hắn, mọi chuyện có phải dễ dàng hơn không?"
" Ngươi nghĩ mình ta đủ để đối phó với tất cả mọi người quanh đây? Ngươi cũng quá coi trọng ta đi?" Chung Linh nhếch miệng cười lạnh.
" Sở Bạch, việc không liên quan đến ngươi, mau tránh ra." Nhìn rõ thân hình của bóng người, Khôi trưởng lão sắc mặt khó coi, trầm giọng nói.
Bên cạnh Chung Thy, là một nam thân với trang phục màu trắng, vóc người to lớn, để lộ ra bộ ngực trần. Nhìn vừa lôi thôi vừa phản cảm.
" Chung Thy vốn là do ta nhận trách nhiệm bảo hộ nàng trong Linh Hoàng Tông. Tại sao lại không liên quan đến ta?" Sở Bạch cười khinh miệt một cái, nói ra.
" Người của nàng tự ý xâm nhập vào cấm khu, theo lý cần phải bị bắt giữ, để tông môn tra khảo." Khôi trưởng lão giả vờ trấn tĩnh, nói.
" Cấm khu, làm gì có ai đi vào cấm khu chứ? Chung Thy, ngươi thấy không?" Sở Bạch vẻ mặt ngạc nhiên, nói.
" Ta không thấy." Chung Thy lắc đầu, nói không chớp mắt.
" Ngươi... Sở Bạch, người là chúng ta bắt tại trận, ngươi đừng có giả vờ không biết." Khôi trưởng lão có chút tức giận, bất bình nói ra.
" Ta nói không có là không có." Sở Bạch trầm giọng, ánh mắt híp lại nhìn đám trưởng lão, khí thế trên người hắn toả ra:
" Hậu Khôi, ngươi một tiếng Sở Bạch, hai tiếng Sở Bạch. Tên của ta, là ngươi có thể gọi sao?"
Cảm nhận được áp lực từ phía đối diện, Khôi trưởng lão vẻ mặt căng cứng, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Đám bọn hắn cao nhất cũng chỉ có hắn Hậu Khôi, thực lực Nguyên Anh Cảnh tứ trọng.
Vốn nghĩ chỉ đối phó thêm Chung Linh, Nguyên Anh Cảnh nhị trọng là dư xài. Thật không nghĩ đến lại gọi thêm cả tên quái dị này nữa.
Sở Bạch, Nguyên Anh Cảnh bát trọng. Là một trong các Nguyên Lão của tông môn, địa vị chỉ dưới Chưởng môn và phó Chưởng môn.
Tính cách quái dị, rất ít giao tiếp. Mười bảy năm trước tự ý nhận trách nhiệm bảo hộ Chung Thy trong Linh Hoàng Tông.
Cũng chính vì điều đó, mà Chung Thy ở trong Linh Hoàng Tông dù bị mọi người xa lánh, nhưng không ai dám gây khó dễ cho nàng. Vì hậu trường nàng đủ cứng.
Sở Bạch bình thường toàn nhốt mình trong căn nhà của hắn, không bao giờ tham gia các hoạt động cũng không hề giao lưu với ai.
Chính vì sự điệu thấp như vậy của hắn, thậm chí cả Đệ tử Nội môn, cũng rất ít người biết đến hắn.
Đáng sợ nhất là sự kiện mười năm trước khi Chung Thy còn chưa trở thành Nội môn trưởng lão, có một tên Nội môn trưởng lão khác cố tình chèn ép nàng, thậm chí thèm muốn thân thể Chung Linh.
Hành động của hắn gây nên sự chú ý của Sở Bạch, trước mặt toàn bộ đám cao tầng tông môn, tên nội môn trưởng lão đó bị phế đi kinh mạch, phá luôn đệ đệ hắn, đuổi ra khỏi tông môn.
Sắc mặt đám trưởng lão khi đó ai cũng khiếp sợ. Chưởng môn sắc mặt đỏ bừng giận mà không dám nói gì, sự việc cứ như vậy mà kết thúc.
Lần đó tuy là Sở Bạch chiếm lý khiến Chưởng môn không thể phản bác, nhưng cũng đủ để thể hiện địa vị và thân phận của hắn khi đó, không phải ai cũng có thể trêu chọc được.
(ー_ー゛)
Trong lòng suy nghĩ một hồi lâu, sau cùng Khôi trưởng lão cắn chặt răng, vẻ mặt kiên quyết:
" Bạch trưởng lão, người chúng ta phải mang đi."
" Ồ, vậy là các ngươi muốn đấu với ta?" Sở Bạch đầu hơi cúi, ánh mắt âm trầm nhìn Hậu Khôi.
" Chúng ta đây là phụng mệnh hành sự, hai tên thiếu niên kia tự ý xông vào cấm địa. Cần phải được khống chế áp giải về Đại điện tông môn tra hỏi."
Khôi trưởng lão sau lưng toát mồ hôi lạnh, cố nén cảm giác run sợ nói.
" Xem ra là vẫn cần phải sử dụng chút tay chân rồi. Ngươi mau dẫn người rời đi." Sở Bạch cười nhạt cảm khái một tiếng, liền quay đầu nói với Chung Thy.
Chung Thy gật đầu, bàn tay nàng nắm chặt lấy Cao Lãng, nhấc bổng hắn lên, liếc nhẹ sang Vân Hi rồi rời đi.
Vân Hi cười khổ một tiếng, cất đi thanh kiếm hắn mới nhặt được, liền chạy theo Chung Thy.
Các vị đại lão đánh nhau, ở lại chỉ có thể gặp xui xẻo mà thôi.
" Dừng lại, hôm nay không ai được đi hết." Khôi trưởng lão hét lớn một tiếng, liền xông về phía Chung Thy, đám trưởng lão sau lưng hắn cũng chạy lên theo.
" Hừ, ta muốn cho ai rời đi thì người đó rời đi." Sở Bạch cười lạnh, nói.
Cả người dần trở nên mờ nhạt, sau khi xuất hiện đã đứng trước mặt Khôi trưởng lão, một chưởng xuất ra.
Khôi trưởng lão sắc mặt cả kinh, vội vàng né tránh, đồng thời ba tên Nội môn trưởng lão khác xuất thủ về phía Sở Bạch, giải cứu Khôi trưởng lão.
Sở Bạch nhíu mày, thân hình mờ nhạt, né tránh đòn đánh của ba người, liền xuất hiện bên cạnh một tên trưởng lão khác.
Chỉ là cùng lúc đồng thời, bốn vị trưởng lão đồng thời biến chiêu, một vị né tránh, ba vị đánh về phía Bạch Khởi. Không hề giao tranh chính diện.
Sáu vị Trưởng lão Ngoại môn thì chạy thẳng đến phía Chung Thy, cả sáu người đồng thời xuất thủ, tấn công cả Chung Thy lẫn Vân Hi đi đằng sau.
Vân Hi sắc mắt tái đi, hú lên quái dị:" Thy trưởng lão, cứu ta."
Chung Thy vội vàng xuất thủ tấn công tên Ngoại môn trưởng lão ấy, giải cứu Vân Hi. Chỉ là tên kia nhanh chóng biến chiêu, chuyển sang né tránh, lại có một tên Ngoại môn trưởng lão khác, tấn công về phía Cao Lãng.
Nhìn thấy tình huống của Chung Thy cùng với tình huống của mình, sắc mặt Sở Bạch trầm xuống.
Tình huống xấu nhất mà hắn dự cảm đúng là vẫn xảy ra.
Đám trưởng lão đó tuy thực lực kém hơn hắn, nhưng lại đông hơn về quân số.
Mục đích của bọn chúng không phải là để bắt được Cao Lãng hay Vân Hi, mà là dây dưa với bọn hắn, chờ đợi cường giả Linh Hoàng Tông kéo đến.
Đến khi đó, không chỉ là vài người bắt tại trận nữa, mà là tất cả mọi người bắt tại trận. Dù cho Sở Bạch hắn có nói lý, cũng không thể cãi được.
Cách duy nhất, là lôi đám nhóc kia nhanh chóng rời khỏi nơi đây, trước khi đám cường giả Linh Hoàng Tông kéo đến.
Nghĩ như thế, Sở Bạch quát lên một tiếng, khí thế trên người càng thêm mạnh mẽ.
" Bạch trưởng lão, chúng ta là bên chiếm lý, ngươi không thể giết người diệt khẩu." Nhìn thấy khí thế trên người Sở Bạch, Khôi trưởng lão biến sắc, sợ hãi kêu to.
Ba vị trưởng lão xung quanh cũng đều sắc mặt khó coi.
" Quản chi lý hay không lý, hạ được các ngươi rồi tính sau." Sở Bạch quát to một tiếng, bàn tay hắn tung ra một chưởng.
Bạch Vân Chưởng.
Linh khí xung quanh trở nên cuồng bạo, hình thành nên một bàn tay màu trắng khổng lồ đánh thẳng về phía bốn người bầu không khí bị ô nhiễm cũng dường như bị một chưởng này phá tan ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.