Chương trước
Chương sau
Chung Linh vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, câu nói này, mấy ngày hôm nay nàng đã nghe phát chán.
" Ngô Duy Khánh, muốn ta gả con gái ra, ít nhất cũng phải có chút thành ý. Bắt cóc con trai ta, cũng là thành ý sao?"
Chung Phong cười lạnh, khuôn mặt ẩn ẩn có tia sát ý.
Ngô Duy Khánh nhướng mày, trầm giọng nói ra:" Xem ra là Chung gia các ngươi không biết điều, đừng tưởng có Linh Hoàng Tông chống lưng là có thể muốn làm gì thì làm?"
" Nếu đối với Linh Hoàng Tông, Chung gia các ngươi được coi trọng như vậy, cũng không luân lạc đến hôm nay."
" Chung gia ta có bị sa sút, cũng không phải là gia tộc mới phát triển như ngươi có thể động vào được." Chung Phong hung ác nói ra.
" Hừ." Ngô Duy Khánh nhẹ hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm nhìn phía đối diện:
" Nếu đã đến, thì cũng không cần đi."
Hắn vừa dứt lời, Ngô Minh hiểu ý đưa người Ngô gia bao vây lại xung quanh, quân số so với người của Chung gia, phải đông gấp ba lần.
Chung Phong hơi biến sắc mặt, bên ngoài vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh:" Ngô gia thẹn quá hoá giận, muốn động thủ rồi sao?"
Ngô Duy Khánh sắc mặt âm trầm nhìn phía đối diện, ánh mắt như nhìn một người chết:
" Bắt sống Chung Linh và Chung Phong gia chủ, còn lại giết hết."
" Phải."
Đám thuộc hạ quát to một tiếng, lập tức xông vào đám người Chung gia, cũng không ngại sợ sệt gì, riêng hai người Chung Linh và Chung Phong, đều được chú ý tận tình vây đánh.
Mặc dù cho cảnh giới có cao hơn, nhưng Cao thủ của Ngô gia cũng là không ít, trong chốc lát nhất thời không phân thắng bại.
Chung Linh thực lực Linh Hải Cảnh bát trọng, vây đánh nàng có Ngô Minh thực lực Linh Hải Cảnh lục trọng, lại thêm hơn mười tên hộ vệ đều có thực lực Linh Hải Cảnh tứ trọng trở lên.
Nhiều lần Chung Linh muốn phá vòng vây thoát ra, thế nhưng quân số đông đảo, lại thêm đám hộ vệ liên thủ hợp kích, như đã rèn luyện từ trước, khiến nàng vướng chân vướng tay.
Còn Chung Phong thì càng khoa trương hơn, vây đánh hắn không những có Ngô Duy Khánh, thậm chí còn có thêm cả Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão Ngô gia tận tình chăm sóc.
Thực lực Linh Đan Cảnh cường giả khi đã ra tay, những kẻ có cảnh giới thấp hơn, cũng không ai dám nhúng tay vào.
Giao tranh càng lâu dài, Chung Phong càng dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng hơi trầm trọng, xem ra tối hôm nay không thể cứu được Chung Bảo ra ngoài.
" Ha ha ha ~, Chung Phong lão tặc, ngươi nghĩ rằng Ngô gia ta không có chuẩn bị gì hay sao? Ta đều đã chuẩn bị sẵn tất cả, chỉ để chờ ngươi tự chui vào lưới."
Ngô Duy Khánh cười lớn, gương mặt hưng phấn kích thích tâm tình của Chung Phong.
" Ai ngờ các ngươi lại xông thẳng vào bên trong, cũng đỡ cho Ngô gia chúng ta phải cảnh giác chờ đợi."
Tâm tình Chung Phong càng thêm trầm trọng, ánh mắt xuất hiện vẻ thối lui.
Ngô Duy Khánh cười lạnh, ngươi nghĩ rằng Ngô gia chúng ta, muốn đến là đến, muốn đi là đi dễ dàng thế sao?
Giữa lúc Chung Phong cảm thấy cuộc giải cứu tối nay đã triệt để tan vỡ.
Đột nhiên.
Phía say dãy nhà hậu viện của Ngô gia, vang lên âm thanh la hét chém giết, làm Ngô Duy Khánh, triệt để mộng bức.
Ngô gia bị đánh lén?
Không thể nào, cả Chung Phong và Chung Linh đều đang ở đây, không có người dẫn đầu, kẻ nào gan lớn dám đắc tội đi đánh lén Ngô gia.
Ngô Duy Khánh lập tức phủ quyết nhận định này.
Phía sau hậu viện, âm thanh chém giết vẫn vang lên không dứt, một tên hộ vệ từ bên đó chạy ra, thân hình vô cùng chật vật, sắc mặt hoảng hốt, hét lớn:
" Gia chủ, không xong rồi. Đại trưởng lão cùng Nhị công tử đột nhiên làm phản, đem người xông vào hậu viện, muốn giải cứu cho tên Chung Bảo đang bị nhốt."
" Ngươi nói sao?"
Ngô Duy Khánh tức giận quát to, hô hấp dồn dập.
Chung Phong thấy có cơ hội, cho Ngô Duy Khánh một chưởng, đáng tiếc hắn kịp phản ứng, khiến trong lòng Chung Phong hơi tiếc nuối.
Lão già chết tiệt, thành sự không có, bại sự có dư.
Trong thời khắc quan trọng này, bị người ta đánh tới cửa rồi, không ra hỗ trợ thì thôi, lại còn ngu ngốc chơi trò ngáng chân.
" Ha ha… Ngô Duy Khánh, xem ra hôm nay ông trời cũng không muốn giúp ngươi rồi."
Chung Phong cười lớn, ra tay càng thêm sung sức, lấy một đấu ba từ thế hạ phong lại chuyển sang giành thế chủ động.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra với tên Đại trưởng lão Ngô gia, nhưng xem sắc mặt Ngô Duy Khánh hiện tại, thế cuộc lần này lại có chuyển cơ.
Chung Linh vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, cũng hơi nhếch lên khoé miệng.
Đám người Ngô gia vây đánh nàng bị âm thanh phía sau hậu viện ảnh hưởng, khiến nàng áp lực đại giảm, giúp cho nàng có cơ hội thở dốc.
Ngô Duy Khánh nắm tay siết chặt lại, nổi đầy gân xanh.
Trong lòng vô cùng không cam tâm.
Chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa, hắn liền có nắm chắc để Chung Phong và Chung Linh lưu lại Ngô gia.
Đáng tiếc hậu viện xảy ra biến cố, khiến Ngô Duy Khánh không thể không do dự.
Bên trong hậu viện, ngoài căn phòng Chung Bảo bị giam lỏng, còn có một vị đại nhân vật, mà Ngô Duy Khánh không dám đắc tội.
Nếu làm kinh động đến vị đại nhân đó thì...
Nhưng hậu viện âm thanh lớn như vậy, xem ra đã kinh động đến vị đại nhân đó rồi.
Trong lòng Ngô Duy Khánh hơi trầm xuống.
" Chung Phong, coi như hôm nay ngươi gặp may. Con trai của ngươi đang ở bên trong, nếu có gan thì đi theo ta."
Ngô Duy Khánh cười lạnh một tiếng, ngừng xuất thủ, đám người Ngô gia cũng ngừng xuất thủ theo.
Cũng không nhìn lấy sắc mặt Chung Phong, Ngô Duy Khánh lập tức dẫn người đi vào hậu viện, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.
Chung Phong cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc sang Chung Linh một cái, ra hiệu cho nàng, nhẹ giọng nói ra:
" Đi thôi."
Nói xong, lập tức bước theo sau đám người Ngô gia, hắn giữ một khoảng cách nhất định, đề phòng Ngô gia đột nhiên đánh lén.
Chung Linh không nói một lời, thả lỏng bản thân, thở một hơi dài, bình tĩnh bước đi sát bên cạnh Chung Phong.
Đám hộ vệ Chung Gia không phải ai cũng có thực lực giống như Chung Phong và Chung Linh. Trong cuộc giao tranh vừa rồi, đã tổn thất khoảng một nửa người Chung Phong dẫn đến, có thể coi là thiệt hại nặng nề.
Thế nhưng cũng không ai kêu than một tiếng, những người đi theo Chung Phong đêm nay, đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mạng tại Ngô gia.
Những người còn sống sót đều tập hợp lại đi theo sau Chung Phong, thân hình luôn giữ vững cảnh giác với đám người đi phía trước.
Cứ thế chia ra thành hai nhóm người.
Nhóm phía trước người dẫn đầu khuôn mặt âm trầm, phảng phất có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, người đi theo sau lưng hắn khuôn mặt có hoang mang, có sợ hãi,... Đủ mọi tâm tình phức tạp, không biết tại sao người mình lại đánh người mình.
Nhóm người phía sau thì yên tĩnh hơn, chỉ nhẹ nhàng đi theo sau nhóm thứ nhất, luôn cảnh giác giữ một khoảng cách an toàn.
Ngô gia hậu viện.
Vân Hi mỉm cười đứng nhìn lấy đám người Ngô gia chém giết nhau, một bên hung thần ác sát, một bên lại hoang mang lo sợ không có một tia khí thế.
Đứng bên cạnh Vân Hi là một tên thiếu niên trẻ tuổi khác, có ba phần giống với Ngô Duy Khánh, sắc mặt hơi trắng bệch, thân hình gầy gò do tửu sắc quá độ.
Hắn là Nhị công tử của Ngô gia, Ngô Thanh.
" Đại trưởng lão, ngài ra tay có khí thế lên, cũng đừng để đám thuộc hạ bên cạnh làm mất mặt."
Vân Hi lớn giọng nói ra, sau đó nhất thời cười to vài tiếng.
Đại trưởng lão Ngô gia thầm hận, nhưng hắn lại không phản bác, cũng chỉ đành phát tiết lên đám thuộc hạ Ngô gia.
" Vân Hi công tử, ngươi làm như thế, có phải hay không quá đắc tội với đại trưởng lão?" Ngô Thanh nhỏ giọng nói ra, âm thanh hơi run rẩy.
Vân Hi cho hắn một cái liếc mắt, khoé miệng nhếch lên, mỉm cười nói ra:
" Nhị công tử đừng lo, từ lúc chúng ta bắt cóc con trai của hắn, hai ta đã đắc tội hắn rồi."
Vân Hi vừa dứt lời, sắc mặt Ngô Thanh càng thêm trắng xám, run rẩy nói ra:
" Vậy ta phải làm thế nào?"
Vân Hi bên ngoài duy trì vẻ tươi cười, trong lòng thì âm thầm coi thường Ngô Thanh.
Ngươi nghe ta hốt du vài câu đã lên thuyền giặc, chủ động gọi con trai hắn ra cho ta bắt cóc, bây giờ còn hỏi ta phải làm sao?
Nếu đã đắc tội rồi, thì cứ việc tiếp tục đắc tội với hắn thôi. Ngươi sợ cái gì chứ?
Trong lòng nhổ nước bọt một phen, Vân Hi cười nhẹ nói với Ngô Thanh:
" Nhị công tử không cần phải lo, thân phận ngươi còn đó, Đại trưởng lão dám làm gì ngươi chứ?"
Thế nhưng lại không nói cho Ngô Thanh câu nói cuối:" Hắn dám phế ngươi. Dù sao ngươi đủ phế."
Nghe được lời Vân Hi, sắc mặt Ngô Thanh hơi hoà hoãn lại, hắn cao hứng nói ra:
" Vân Hi công tử, ngươi nói xem ta thành công cứu được Chung Bảo tiểu tử đó ra, Chung Linh tiểu thư có phải hay không cảm động mà chui vào lòng ta ôm ấp."
Vừa nói xong, ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn, như thể sắp được ôm mỹ nhân vào lòng.
" Điều đó là tất nhiên." Nụ cười Vân Hi càng nồng.
Cũng chỉ có tên Ngô Thanh ngu ngốc đến mức, Vân Hi chỉ nói vài câu đơn giản, hắn cũng đã tin tưởng vô điều kiện rồi.
Chậc chậc.
Sau khi ra ngoài điều tra về Ngô gia.
Vân Hi và Cao Lãng lập tức tra ra Ngô Thanh đang ở trong thanh lâu lớn nhất Liên Giao Thành, liền lập tức chạy đến chủ động làm quen hắn, nhịn nọt vài câu, uống vài chén rượu, trực tiếp liền xưng huynh gọi đệ.
Vân Hi gợi ý chỉ cho Ngô Thanh đường sáng, đi giải cứu đệ đệ Chung Linh, nhận hảo cảm của nàng.
Thế mà mẹ nó tên này cũng tin.
Cũng phải khổ hắn yêu thích Chung Linh đã lâu, nhưng Ngô Duy Khánh ép hỏi Chung Linh cưới gả cho ca ca hắn là Ngô Minh, Ngô Thanh căn bản không có một tia cơ hội.
Bây giờ được lời nói của Vân Hi, hắn như tìm được con đường sáng.
Lập kế hoạch giả vờ gọi mời rượu con trai Đại trưởng lão Ngô gia đến, sau đó Vân Hi liền xuất thủ bắt cóc hắn, uy hiếp Đại trưởng lão, khiến hắn cùng phải lên thuyền giặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.