Chương trước
Chương sau
Trên con đường Minh Châu thành, đôi Tào gia huynh muội, cùng đám thuộc hạ của mình đi trên một con đường nhỏ, đám hộ vệ bảo kê xung quanh, khiến người đi đường nhìn thấy đều tránh ra xa, dẫn tới sự tức giận của Tào gia huynh muội.
" Tam Báo, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì, chúng ta tại sao phải muốn rút đi?" Ở giữa đoàn người, Tào Huyền cực kỳ bất mãn, hướng tên hộ vệ vừa nãy chất vấn.
Tào Nguyệt mặc dù không có nói, nhưng cũng hướng về Tam Báo nhìn lại, ánh mắt có vẻ nghi ngờ màu sắc.
" Công tử tiểu thư, các ngươi hãy nghe ta nói, vừa rồi người kia thực lực có thể là Linh Hải Cảnh, nếu thật ở quán Y Dược phát sinh xung đột, chúng ta có thể sẽ thua thiệt." Tam Báo ngưng trọng nói.
Theo Tam Báo vừa nói, hai Tào gia huynh muội hít một hơi lãnh khí, tỏ vẻ kinh sợ.
" Hắn thật là Linh Hải Cảnh?" Tào Huyền hấp tấp nói.
" Không dám khẳng định, thế nhưng công tử, tiểu thư không cảm giác được sao? Cái người kia đối mặt với Tào gia chúng ta, đôi mắt cũng không sợ hãi, khí thế lại kinh khủng như vậy, chỉ có thể là thực lực mạnh hơn chúng ta, có thể bồi dưỡng thực lực như vậy, địa vị ắt sẽ không kém, Tào gia chúng ta phải kiêng kỵ."
Tam Báo phân tích nói.
Đạt được Tam Báo nhắc nhở, Tào gia huynh muội cấp tốc hồi tưởng lại, bất quá nhiều lúc, trên cái trán càng là xuất hiện tầng tầng mồ hôi mịn.
" Nếu thực sự là Linh Hải Cảnh? Vậy chúng ta đây?" Tào Huyền thanh âm run rẩy nhỏ bé, đôi mắt cũng có ý khủng hoảng, trong miệng ngôn ngữ càng là nói không trôi chảy.
" Ca, đừng lo lắng, coi như đối phương thực sự có Linh Hải Cảnh thực lực, đối với Tào gia chúng ta cũng không phải ngồi không, chờ về đến nhà, chúng ta tra lai lịch người này, đến lúc không có ai đứng sau lưng hắn, có thể không kiêng kỵ gì cả."
Tào Nguyệt giọng nói ôn hoà, trấn an Tào Huyền.
Tào gia chỉ là gia tộc mới nổi, còn kém rất xa so với các gia tộc khác. Gia Chủ Tào gia là cha của hai huynh muội này, cũng mới chỉ có thực lực Linh Hải Cảnh ngũ trọng. Còn hai huynh muội, cũng chỉ là Linh Khiếu Cảnh mà thôi.
Tào Nguyệt cho rằng Cao Lãng có là Linh Hải Cảnh, cũng không mạnh bao nhiêu, nếu không tại sao lại chỉ có một mình.
Linh Hải Cảnh Tào gia hai huynh muội hiện giờ chưa có, nhưng đợi về nhà kêu gọi các Bang Hội mà Tào gia bí mật nuôi bên ngoài, cũng phải nhiều bằng nắm tay. Lúc đấy muốn xử lý Cao Lãng sau rất dễ dàng.
Chợt.
Tên hộ vệ đi đằng trước đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, làm cho đám hộ vệ đi sau dừng theo, đôi Tào gia huynh muội không để ý, liền vấp luôn vào người hộ vệ mình.
" Ai da."
" Các ngươi tại sao đứng lại không đi tiếp?" Tào Huyền nổi giận nói.
" Khuỵch."
Một tiếng động vang lên, tên hộ vệ đi đầu không nói chuyện, cả người hắn gục xuống đất, máu tươi từ cổ chảy ra.
" Tào… Tào công tử… phía trước có người." Một tên hộ vệ mắt nhìn chăm chăm về phía trước, tay run rẩy chỉ đối diện hắn, hoảng sợ nói ra.
" Vậy thì đánh đuổi hắn đi." Tào Huyền tâm tình không được tốt lắm, cũng không để ý tình huống vi diệu xung quanh, trực tiếp bại lộ bản tính ngang ngược của hắn.
" Tào công tử, cẩn thận." Mấy tên hộ vệ đi xung quanh lập tức đứng bao bọc bảo vệ hắn.
" Hừ, ta ngược lại muốn nhìn kẻ nào dám chặn đường ta. Muốn chết." Tào Huyền phàn nàn nói, trực tiếp gạt tên hộ vệ đứng chắn trước mặt hắn ra, nhìn về phía trước.
Khi nãy do có tên hộ vệ chắn trước mặt, nên hắn cũng không nhìn thấy gì cả.
Ô ô ô!
Hàn phong gào thét, đứng trước mặt bọn hắn, độc trên con đường nhỏ, một thân ảnh mặc áo choàng đen che kín thân hình, cô độc bước chậm đến phía bọn hắn.
Hắn như một kẻ độc hành, đi lại trên làn gió, từ từ đi về phía trước, hàn khí lạnh lẽo sâu tận xương tủy, càng là tập kích đến tâm thần Tào gia huynh muội.
Tí tách!
Từng giọt máu trên lưỡt kiếm nhỏ giọt xuống mặt đất, cầm trên tay thanh trường kiếm càng làm cho Cao Lãng thêm khát máu, như một u hồn tại nhân gian, đi thu gặt linh hồn người còn sống.
" Ngươi… ngươi là ai?"
Nhìn thấy thân hình Cao Lãng đi dần về phía mình, cũng đủ khiến đôi Tào gia huynh muội kinh hãi lên tiếng.
Tam Báo sắc mặt băng hàn, nhanh chóng đứng chắn trước mặt đôi Tào gia huynh muội, rút thanh trường đao từ trong tay ra, mấy tên hộ vệ theo sát bên ngoài, đều rút đao bao vậy lấy Cao Lãng.
" Huynh đệ, ngươi muốn làm gì?" Tam Báo thân hình căng thẳng, thanh âm cực kỳ âm trầm.
Đối phương xuất hiện ở nơi đây, lại giết một người của hắn, hiển nhiên cũng không phải chuyện gì đó tốt.
Hơn nữa, Tam Báo hoàn toàn khẳng định, thực lực đối phương ở trên mình. Ít nhất hắn cũng không thể vô thanh vô tức giết một người nhanh như thế.
Đáng tiếc với câu hỏi của Tam Báo, Cao Lãng cũng không đáp lại.
Cao Lãng tiếp tục tiến lên, gió lạnh thấu xương thổi về áo choàng của hắn, khiến cho hắn có cảm giác phiêu dật xuất trần.
" Đứng lại, ngươi cho ta đứng yên tại chỗ, nếu không ta liền phải ra tay."
Đối diện Cao Lãng càng ngày càng gần, Tam Báo khuôn mặt dữ tợn, sau lưng đã bị mồ hôi ướt nhẹp, thanh cương đao cầm trên tay càng là run rẩy không ngừng, nguyên nhân tại sao hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, hắn đối mặt dường như không phải người mà hắn không có một tia thắng lợi, cái chủng áp lực vô hình, làm cho hắn phải chịu dày vò, dường như muốn hắn hành hạ nổi điện vậy.
" Ha!"
Ở áp lực đè nén lên hắn, rốt cục tan vỡ, khiến hắn cầm đao chém ra một nhát, xiên xiên vẹo vẹo, cũng không có khí thế hung hãn nào.
" Vù... vù."
Từng tiếng xé gió vang lên không dứt, dị thường chói tai, không cho Tam Báo không chịu nổi áp bách của Cao Lãng, mà ngay cả đám hộ vệ khác, cũng giống như vậy.
" Hô hô." thở hổn hển thanh âm không ngừng từ phía Tam Báo phát ra, hắn ngoảnh đầu gắt gao nhìn về thân ảnh phía sau lưng mà hắn vừa chém qua.
" Chết… chết sao?" Tào Huyền đứng ở đằng xa run giọng đặt câu hỏi.
" Công tử, tiểu thư chạy mau." Chợt Tam Báo rống to lên, trên khắp không mặt đều là hoảng sợ.
Cao Lãng động, trường kiếm cầm trên tay vung ra, tạo thành từng tiếng tranh minh thanh âm, cũng chỉ là từng nhát kiếm bình thường, xen lần một ít Bạt Kiếm Thuật không hoàn chỉnh, mỗi nhát chém, một mạng người.
Phốc phốc!
Tam Báo đôi mắt dần tan rã, một tia máu tươi từ cổ hắn chảy ra, cho chết khi hắn nằm trên mặt đất, cả người cũng không còn một chút nào sinh khí.
Không chỉ Tam Báo,đám hộ vệ xung quanh trước cổ đều có một vết kiếm, hiển nhiên bọn họ đều sống không được, mà giết chết bọn họ, chính là kẻ bọn họ vừa xông tới.
" A!"
Như một bức hoạ bằng máu, làm cho Tào Nguyệt lên tiếng thét chói tai, mặc dù nàng có một ít trí tuệ, có thể đối mặt kinh khủng như vậy tràng cảnh, cũng khiến một cô gái chưa thấy người chết như nàng phải ám ảnh.
Thịch! Thịch!
Cao Lãng tiếp tục tiến lên, nhưng mỗi một bước Cao Lãng rơi xuống, giống như giẫm đạp trên nhịp tim của đôi Tào gia huynh muội bên trên, một cảm giác vô lực tràn ngập lấy hai người.
Thâm chí sợ hãi đến mức, chính bản thân Tào Huyền quên mắt bản thân hắn, có thực lực Linh Khiếu Cảnh cửu trọng. Chung quy, cũng chỉ là nhà ấm đoá hoa.
" Ngươi… ngươi không nên tới." Tào Huyền sợ hãi kêu to, cả người không ngừng rút lui, chân hạ một cái lảo đảo té ngã ở giữa.
Cuối cùng, Cao Lãng trực tiếp bước đến trước người Tào Huyền, hắn quan sát hai người, tròng mắt cũng chỉ lãnh đạm nhìn mà thôi.
Cổ tay khẽ động, trường kiếm xẹt qua một vết ngang, vẻ hàn quang ở cổ Tào Huyền xoẹt qua, cả người chia làm hai phần, triệt để không có hơi thở.
" Ngươi… ngươi là ma quỷ, chúng ta không thù không oán, tại sao phải giết chúng ta?" Tào Nguyệt ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt như người điên, thân thể mềm mại không ngừng rút lui, càng là đối với Cao Lãng chất vấn.
" Nếu để ngươi sống, sẽ kết thành thù oán. Ta chỉ ngại phiền phức thôi." Cao Lãng bình thản lên tiếng, trường kiếm chỉ thẳng Tào Nguyệt, tựu muốn giết nốt người cuối cùng.
" Là ngươi." Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Cao Lãng ẩn sâu dưới áo choàng. Tào Nguyệt khiếp sợ, đây chính là kẻ huynh muội nàng vừa xích mích khi nãy, thật không ngờ đối phương lại không muốn bỏ qua cho hai người.
Tào Nguyệt có thể khắc sâu cảm nhận được, đối phương cũng không muốn bỏ qua cho nàng, đối mặt khủng hoảng giữa sinh và tử. Nàng lên tiếng khóc, càng là đối với Cao Lãng cầu khẩn:" Không nên… tha cho ta, ngươi nghĩ muốn cái gì? Ta Tào gia đều có thể cho ngươi."
" Tiền? Quyền thế? Nữ nhân?"
" Hoặc… ta gả cho ngươi, tương lai Tào gia đều là của ngươi."
Ở Tào Nguyệt đau khổ cầu xin, Cao Lãng vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, cũng không bị Tào Nguyệt hứa hẹn làm động tâm.
Kẻ nào ngu kẻ ấy tin.
Hàn quang lạnh lùng, Cao Lãng kiếm rơi xuống, Tào Nguyệt đầu tách rời, cổ phun tia máu, đem con đường nhuộm đỏ, nàng lúc sắp chết hai mắt gắt gao trợn lớn, đến chết cũng không thể tin được, nàng lại là chết tại nơi đây.
Hờ hững xoay người, không có một tia gợn sóng.
Cao Lãng trên con đường dần dần đi xa, cả con đường trở nên tĩnh mịch, cũng chỉ còn lại tiếng gió rít vang lên.
" Chính là tiền tài hay quyền thế, cũng chỉ kẻ có thực lực mới nắm giữ được. Người yếu ớt như các ngươi, làm sao có thể cho được ta."
Nếu Tào gia huynh muội có thực lực, thì sao khi xích mích, Cao Lãng sẽ tránh đi, hoặc ở trong bóng tối tìm cách tiêu diệt. Còn thực lực yếu hơn hắn như đôi Tào gia huynh muội, vậy giết sớm, tránh về sau bị ngáng chân làm buồn nôn hắn.
Con đường khi nãy mọi người xung quanh thấy có vấn đề đều chạy đi hết rồi, có người chết, ngu ngốc ở lại xem rồi bị vạ lây sao.
Giải quyết xong mọi việc, Cao Lãng tiêu hủy bộ áo choàng đen của mình, trở lại quán Y Dược lấy thuốc, sau đó tìm cho mình một phòng trọ, tạm thời ở lại Minh Châu thành.
Đôi Tào gia huynh muội đối với Cao Lãng cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không làm ảnh hưởng gì đến hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.