Tại trên đường rời khỏi Tiêu Đình Hiên, Ngô Minh cùng Tình công chúa liên tiếp nháy mắt cho nhau. Tình công chúa hướng long liễn phía trước lại đưa mắt nhìn vọng về phía sau, ý ra hiệu nhuyễn kiệu chậm lại một chút, đối nhuyễn kiệu bên cạnh có Ngô Minh ngồi trên liếc mắt một cái nói: “Làm sao rồi?” “Hắc hắc, hoàng thượng muốn nhìn cái trò vui gì a?” “Không biết.” Tình công chúa tức giận hồi đáp. “Đừng vậy chứ, chúng ta là gì nào?” Ngô Minh lôi kéo làm quen. Tình công chúa lại liếc mắt: “Thật không biết.” Ngô Minh nhìn ra nàng thật không biết: “Hắc hắc, công chúa điện hạ tâm tình không tốt?” “Trông thấy đại ác nhân như ngươi vậy, tâm tình có thể tốt mới quái.” Tình công chúa chu miệng. Nàng tất nhiên là giận dỗi Ngô Minh mấy ngày trở lại đây đều không nghĩ muốn đến xem mình. Sau khi trải qua hoan hỉ trong khuê các của mình vào ngày hôm đó, giống như cá mắc câu không cần lại cho mồi không để ý nữa vậy, Tình công chúa tự nhiên trong tâm không cam lòng. “Công chúa điện hạ bây giờ đang nghĩ gì, có phải đang nghĩ như cá cắn câu không cần cho ăn mồi các loại thành ngữ?” Ngô Minh đột nhiên hỏi. Tình công chúa lại càng hoảng sợ. “Hắc hắc, công chúa điện hạ chớ trách. Kỳ thực ta chỉ là chột dạ.” Ngô Minh chớp chớp mắt, không có tiếp tục nữa. Xung quanh có nhiều tai mắt, không tiện nhiều lời. Tình công chúa hừ một tiếng, không bứng bỉnh đề cập chuyện này nữa, chuyển sang nói: “Người vừa nãy cũng thật là lớn gan. Tại trước mặt phụ hoàng lại dám ngông cuồng nói muốn động đao như thế.” “Đó là để thỏa mãn nhận định ta là người thông minh của hoàng thượng a.” Ngô Minh vô tội kêu lên: “Ta là một người rất thành thật a, bảo cái gì làm cái đó.” “Phi, thật không biết xấu hổ.” Tình công chúa phi một tiếng. Bất quá trong lòng nàng nhưng thật ra hiểu rõ, nếu đã thân là thần tử, tại lúc bị bắt tới chỗ đại vương tử mà gây thương tích cho hắn, nhiều nhất là làm cho đối phương ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây quả thực là một thủ đoạn thông minh, nhưng đổi lại chính mình, nàng chỉ có thể nghĩ đến việc tự tử để tránh bị sỉ nhục. Mà không phải sát thương đối phương cái gì. Tình công chúa không biết, đây cũng là sự khác biệt trong lối suy nghĩ của Ngô Minh so với cô gái bình thường. Hai luồng phương thức tư duy của một người nam so với một người nữ tất nhiên sẽ đưa ra những phán đoán khác nhau. Ở một chỗ cao của Tiêu Đình Hiên, là một chỗ hiên thai. (đài cao) Từ chỗ này có thể nhìn thấy rõ cả nửa hoàng cung. ” Các ngươi lui ra đi.” Sau khi ngồi xuống, Huyền Vũ hoàng lệnh cho đại bộ phận thái giam, cung nữ, thị vệ tùy tùng thối lui, chỉ có hai gã thiếp thân long vệ, Bành đại tổng quản, Ngô Minh, Tình công chúa ở tại bên cạnh. Ngô Minh có thể cảm thụ được một loại uy áp nhàn nhạt phát ra từ trên thân hai gã long vệ trên dưới năm mươi tuổi phía sau lưng Huyền Vũ hoàng. Cái huyền khí ba động này chính là của huyền nguyệt giai. Lực ba động của bọn họ không thua kém gì Long lão. Nhất định là cao thủ có đẳng cấp tương đương. Hộ vệ bên cạnh hoàng đế Vũ quốc tự nhiên không cần phải nói, hai người này thủy chung vẫn luôn bên cạnh Huyền Vũ hoàng, thật giống như nhân vật không tồn tại. Cũng đủ để cho Ngô Minh đánh bàn tính nếu muốn hành thích Huyền Vũ hoàng. Đương nhiên Ngô Minh cũng không có ý niệm ám sát Huyền Vũ hoàng trong đầu. Bởi vì tỷ lệ giữa rủi ro và lợi ích là quá không có lời. Mặc dù ám sát thành công, mang tới cũng là vũ quốc nội loạn. Mặc dù nước Tề có thể giữ được hòa bình trong vài năm và thậm chí có được lợi ích trong lãnh thổ, nhưng dân chúng tuyệt đối là người xui xẻo nhất. Huyền Vũ hoàng chỉ vào một chỗ bên trong viên lâm* nói: ” Một lát nữa sẽ có một màn kịch hay xem.” (*một khu trồng cây cảnh) Ngô Minh cùng Tình công chúa từ xa vọng nhìn qua, thấy bên kia hiện ra là một hoa viên. Tựa hồ là một chỗ hoa viên cấp cho phi tần thưởng ngoạn trong cung. Thị lực của ba người cực tốt, ngay cả đứng ở bên ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nếu là người bình thường tại trong vườn hoa, liền không phát hiện được Huyền Vũ hoàng đám người. Ngô Minh đưa mắt nhìn Tình công chúa, trong ánh mắt đầy ý dò hỏi. Tình công chúa hơi khẽ lắc đầu. Hiển nhiên cũng không hiểu có cái tình huống gì. Xem ra mặc dù Tình công chúa tiên đã tiến nhập hoàng cung sớm hơn so với mình, nhưng là không hiểu được nơi đó có cái gì đặc biệt. Huyền Vũ hoàng tự nhiên đã chú ý tới động tác của hai người, nhè nhẹ cười nói: “Nơi đó mặc dù là cùng các hoa viên khác trong cung không có gì đặc biệt, nhưng là nơi một vị phi tử đặc biệt thích đến thưởng hoa.” Tình công chúa còn chưa kịp phản ứng, nhưng Ngô Minh đã giật mình một cái thật mạnh. Sắc mặt nàng đại biến. “Thông minh, phản ứng rất nhanh. Tình nha đầu tại trên việc phản ứng nhanh thua rồi.” Huyền Vũ hoàng nhìn đến mặt Ngô Minh biến sắc, mở miệng tấm tắc khen ngợi. Ngô Minh tâm tư cấp chuyển, nghĩ đến gì đó. Rồi lại cường hành đè ép xuống. “Bất ngờ gì sao?” Huyền Vũ hoàng hỏi giống như là khiêu khích. “…” Ngô Minh như đứng đống lửa, ngồi đống than, chậm rãi nói: “Hoàng thượng thánh minh.” Sự kiêng kỵ trong lòng nàng đối với Huyền Vũ hoàng lại thêm sâu vài phần. Nguyên bản nàng đối với Huyền Vũ hoàng đã có chút buông lỏng mất cảnh giác. Nghĩ không ra hắn lại còn muốn gõ thước. Ngày hôm qua mượn lời nguyên liệu điện chủ gõ thước, hôm nay ở Dưỡng Tâm điện thẩm vấn gõ thước, nhưng hai lần này hóa ra chỉ là món khai vị. Món chính Huyền Vũ hoàng muốn gõ mình, hiện tại mới bưng lên! Tình công chúa ở một bên chưa từng thấy nàng lộ ra vẻ hoảng sợ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Trong cái hoa viên đó sẽ có chuyện gì phát sinh? Sẽ là có liên quan đến vị phi tử nào? Tình công chúa cũng là đang gấp gáp, mặc dù trong lòng mơ hồ nghĩ tới trang phi. Nhưng nhất thời không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình. “Thánh minh? Trẫm chỉ sợ là bị người cho rằng chẳng hay biết gì, rất u tối, nơi nào sẽ thánh minh?” Huyền Vũ hoàng cười ha hả. Ngô Minh trịnh trọng nói: “Hoàng thượng chính là ngôi cửu ngũ, vi thần… Nữ tử chính là giới thứ dân, nào có can đảm dối gạt hoàng thượng? Chỉ là có nhiều nguyên nhân xảo hợp. Khiến sự tình xảy ra. Nhưng hoàn toàn có không có ý định lừa gạt hoàng thượng.” Sắc mặt Tình công chúa đã trở nên trắng nhợt, minh bạch Huyền Vũ hoàng đang có ý gì. ” Ngươi đã biết mình sai, tại sao không quỳ xuống cầu xin sự thương xót?” Trên mặt Huyền Vũ hoàng tiếp tục là tiếu dung mãn ý. “Trong lòng đã cầu qua, nhục thân cần gì phải làm điều thừa?” Ngô Minh lặng lẽ đứng lên, quy củ và chậm rãi. Giống như là hài tử mắc sai lầm nghe lời gia trưởng xử lý, trong miệng trái lại bình tĩnh nói: “Hoàng thượng có giang sơn hơn ngàn dặm vạn người quỳ bái, làm sao lại còn chú ý lễ tiết một cô gái?” “A ha ha, cũng may ngươi lúc này còn có thể có mồm mép nữ nhân nói bóng gió ta.” Huyền Vũ hoàng tiếu thanh bên tai không dứt. “Phụ hoàng, chỉ nhược nàng ấy…” Tình công chúa đang muốn chen lời cầu tình. Nhưng Huyền Vũ hoàng lại đưa tay vỗ rầm một tiếng, hô lên: “Thành thật ở bên cạnh!” Tình công chúa không dám nói thêm nữa, chỉ có thể cắn chặc môi, lòng hãy còn sốt ruột. Bành đại tổng quản đứng sau lưng hoàng thượng, cúi đầu căn bản không dám nâng lên. Huyền Vũ hoàng lại khôi phục tiếu ý: “Chu Chỉ Nhược, may mắn ngươi là một nữ tử, bằng không lúc này đã có cảnh đầu lìa khỏi cổ?” “Tạ hoàng thượng long ân.” Ngô Minh cũng đã định thần lai, hít một hơi thật sâu, hai tay làm lễ nói: “Vi thần to gan, còn thỉnh hoàng thượng tha tội chết cho nàng.” Tại tràng mọi người đều hiểu, cái chữ [ nàng ] tự nhiên điều không phải chỉ bản thân Chu Chỉ Nhược, cũng không phải Tình công chúa. Lúc này, xa xa trong hoa viên, có vài người đang đi tới. Trong đó người cầm đầu, chính là tình nhân của Ngô Minh ở trong hoàng cung… Trang phi. Nàng đang đi bộ chậm rãi trong vườn chính đang thưởng hoa, mà không biết đã có người cầu xin tha chết cho nàng trước mặt hoàng tượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]