Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng Nghe Ngô Minh nói muốn đưa cái vương tử không nghe lời đi đến nước Tề, Tình công chúa mấy người là không rõ. Bất quá Huyền Vũ Hoàng suy nghĩ rất nhanh quay lại: “Chu cô nương ý của ngươi là… Phái Mặc nhi đi?” “Không sai, hoàng thượng thánh minh.” Ngô Minh cười nói. “A, thì ra là như vậy!” Tình công chúa ở bên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chỉ Nhược ngươi là nói nhường Mặc vương tử đi nước Tề. Trên đầu môi là vì cầu hôn Du Du quận chúa, nhưng cũng nói là yêu thích Tiêu Nhược Dao?” “Tình công chúa cơ trí.” Ngô Minh kế tục mỉm cười, nhưng lại cải chính nói: “Chưa chắc nhất định phải muốn yêu thích Tiêu Nhược Dao, mặc dù là người khác cũng có thể. Ngược lại là một cái thái độ không nghe lời, nhường nước Tề cũng cảm thấy chuyện này tuy rằng khó thành, nhưng cũng có chút mặt mũi.” “Tề vương trọng mặt mũi, tình thân càng là nùng ở máu mủ. Nếu như có thể không xé rách da mặt, chỉ cần chúng ta cho đầy đủ mặt mũi, bọn họ chắc chắn sẽ không tức giận thái quá. Cái này liền phù hợp kế hoãn binh của chúng ta.” Điệp báo đầu mục nghe xong Tình công chúa nói lời giải thích, cũng rất nhanh phản ứng lại, chỉ là nghi ngờ nói: “Nhưng Mặc vương tử cùng Du Du quận chúa tuổi tác cách biệt có hơn mười lăm tuổi, nước Tề sẽ không thẹn quá thành giận sao?” “Tuổi tác không là vấn đề, chỉ cần Mặc nhi đi nước Tề, nhường bọn họ cảm thấy chúng ta đưa cái vương tử gần như con tin đi, loại này an tâm còn ăn vào được trong miệng, bọn họ liền sẽ không loạn hành sự.” Huyền Vũ Hoàng cười ha ha nói: “Trên danh nghĩa lợi dụng Thần phi làm thí dụ, nói ái phi của trẫm đều không phải cùng ta cách biệt tuổi tác nhiều như vậy? Vẫn cứ có một vị công chúa đáng yêu.” Hắn cùng mẫu thân Tình công chúa cũng đúng chênh lệch mười lăm tuổi có hơn, đối với loại việc nam đại nữ tiểu này phi thường lạc quan. Cái này thuộc về tục lệ thời đại trước, tuyệt đại đa số người vẫn là rất thích ứng. Tình công chúa ở bên lặng lẽ không nói, trên mặt không có vẻ mặt gì đặc biệt. Ngô Minh rõ ràng nàng cái này là kỳ thực có một chút không vui, không muốn để cho mẫu thân trở thành một ví dụ. Thần phi tựa là mẫu thân của Tình công chúa, đương nhiên không muốn bị coi như kiểu mẫu dùng để nói cho người khác nghe. Tính cách Tình công chúa cùng Huyền Vũ Hoàng rõ ràng không giống, càng trọng thị ở cảm tình. Khiến người ta cảm thấy không phải người có thể dễ dàng vứt bỏ thân hữu. Đây là một loại có thể khiến người ta cảm thấy không giống, thậm chí có thể nói là khác hẳn dị biệt. Cho tới Độc Cô Mặc đối với Huyền Vũ Hoàng cũng như là một cái khuôn mẫu đi ra. Lúc trước ở bên cạnh ao giết ngư nhét lương thực, tựa là một loại biểu hiện. Giả thiết Huyền Vũ Hoàng đột nhiên muốn giết Ngô Minh, Độc Cô Mặc cùng Tình công chúa chỉ sợ sẽ đi tới con đường khác. Chí ít nếu là dính đến tính mạng của chính mình, Độc Cô Mặc nhất định sẽ hi sinh Ngô Minh, mà Tình công chúa vẫn còn có thể lặng lẽ để cho nàng chạy. Nếu là về sau cảm tình càng sâu. Nói không chừng đồng thời bỏ trốn đều là có khả năng. “Tiêu Nhược Dao…” Huyền Vũ Hoàng cau mày niệm danh tự này một thoáng: “Chu cô nương có thể có biện pháp thu thập Tiêu Nhược Dao?” “Cả gan hỏi một câu, hoàng thượng tựa hồ rất là đau đầu Tiêu Nhược Dao?” Ngô Minh cẩn thận hỏi. “Không dối gạt các ngươi, xác thực như vậy. Chu cô nương ngươi là một người thông minh, mặc dù trẫm không thừa nhận, ngươi cũng đoán được.” “Có năng lực đối với Vũ quốc chúng ta tạo thành tổn thất lớn như vậy, nàng liên tục hai lần phá hoại chuyện tốt diệt Tấn, quả thực đã thành công địch* của nước Vũ.” Ngô Minh nói: “Người như thế hẳn là lấy thu mua là hơn. Nữ tử xuất giá theo phu, chỉ cần nàng chịu gả tới nước Vũ, chính là đến phiên nước Tề đại đại đau đầu.” (*kẻ thù chung của cả nước) “Anh hùng có cùng sở kiến.” Tình công chúa ở bên cười nói: “Chỉ Nhược ngươi không biết. Phụ hoàng trước vẫn đúng là giống ngươi nói vậy đi thu mua Tiêu Nhược Dao.” Huyền Vũ Hoàng sắp xếp Long lão hướng Tiêu Nhược Dao đi truyền thánh chỉ thu mua cùng hứa hôn cái phần chuyện cũ này, tự nhiên không có được ghi lại ở bên trong Điệp Báo các. Dù sao điều kiện mê hoặc như thế đều không có thu mua được đến, Huyền Vũ Hoàng vẫn đúng là rất không còn mặt mũi. “Kết quả đây?” Ngô Minh hỏi một câu, lại rất nhanh chính mình hồi đáp: “A, không cần hỏi, kết quả rất rõ ràng. Nàng là từ chối đúng không?” “Từ chối tuy rằng uyển chuyển, nhưng dù sao vẫn là từ chối.” Tình công chúa giải thích. “Ừm…” Ngô Minh đàng hoàng trịnh trọng suy nghĩ một chút: “Cơ bản khó giải. Chí ít hiện nay ta không có bất kỳ biện pháp nào.” “Như vậy chỉ có giết?” Tình công chúa có chút bận tâm mà nói. Ngô Minh lắc đầu: “Tiêu Nhược Dao đã trở thành thần tượng trong nước Tề đi? Người như thế không phải tùy tiện nói giết liền giết, thu mua không được liền muốn giết chết cái thông lệ này không quá có thể áp dụng.” “Vậy làm sao bây giờ?” Tình công chúa truy hỏi. Nàng là trợ giúp Huyền Vũ Hoàng tới hỏi. Cũng không thể để hoàng thượng nhận ra ý vị của mình trước đó biểu hiện ra tâm trạng gấp gáp. Điệp báo đầu mục ở một bên tuy rằng suy nghĩ không có nhanh như Ngô Minh cùng Tình công chúa, cũng không có thể làm cố vấn mưu lược. Nhưng kinh nghiệm phong phú. Hắn rõ ràng Huyền Vũ Hoàng ở thời điểm dính đến Tiêu Nhược Dao thì có hơi chút nôn nóng. Tình huống như thế ở thời điểm Huyền Vũ Hoàng thanh xuân cường thịnh, có thể xưa nay chưa từng xuất hiện. Có thể là tuổi dần lớn, tâm lực không đủ duyên cớ? Hay là đấu chí dần suy sụp, gặp phải cường địch sau nhụt chí? Điệp báo đầu mục trong lòng đột nhiên có một loại cảm tưởng, nguyên lai Huyền Vũ Hoàng cũng đã bắt đầu than thở tuổi già rồi. Hiện tại đã là thời đại của người trẻ tuổi. Điệp báo đầu mục nhìn Ngô Minh cùng Tình công chúa hai người, rất có một phen cảm khái. Ồ, sửa lại một thoáng, điệp báo đầu mục đột nhiên bốc lên một cái cảm giác hoang đường: Có thể nên nói là thời đại của nữ nhân trẻ tuổi? Ngẫm lại xem, Chu Chỉ Nhược, Tình công chúa, Tiêu Nhược Dao. Mỗi một người đều là cô gái xinh đẹp trẻ trung a. Điệp báo đầu mục không biết, nếu như Ngô Minh cùng hắn sản sinh ý nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ ở trong lòng kinh ngạc thốt lên một tiếng: Bách hoa hỗn loạn a! Huyền Vũ Hoàng bên này tìm Ngô Minh bày mưu tính kế, chính trúng Ngô Minh hạ hoài* rồi. (*lòng kẻ dưới – ý câu này nói là trúng kế của Ngô Minh) Ân, không phải nàng tiểu phúc*, là lòng dạ kẻ dưới… (*bụng dưới) Hoặc là nói, Ngô Minh rất muốn phình bụng cười to. Bởi vì trên đời này còn có so với cái này càng hoang đường sao? Người xấu cư nhiên đàng hoàng trịnh trọng tới hỏi người sắp bị hố cũng chính là người đang ẩn giấu thân phận kia, thỉnh giáo nên làm sao hố nàng mới phải. Người xấu này cũng có đủ xui xẻo, kết quả câu hỏi như thế, còn cần phải nói? Ngô Minh nói: “Ta nói chính là cơ bản khó giải, cũng không phải tuyệt đối khó giải. Bởi vì hiện nay không có cái biện pháp gì hay, chỉ là không biết nàng mà thôi. Ta cảm thấy không có ai sẽ là hoàn mỹ không có tì vết, chỉ cần có thể tiếp cận nàng, sớm muộn sẽ phát hiện nàng sơ hở.” Tình công chúa nhất thời đôi mi thanh tú đại túc: “Ngươi là nói, ngươi dự định đi nước Tề?” “Nếu là phái Mặc vương tử đi nước Tề, hắn sẽ không mang ta theo sao?” Ngô Minh hỏi ngược lại. Huyền Vũ Hoàng ở bên trầm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ. Ngô Minh thầm nghĩ có thể hay không là nhìn ra đến cái gì rồi chứ? Kỳ thực nàng cũng đúng là có tật giật mình. Đang không có người hoài nghi nàng là Tiêu Nhược Dao, sau ai sẽ nghi vấn nhiều đến cái mưu tính này đây? Điệp báo đầu mục ở bên hỏi: “Nếu là đến nước Tề, Chu cô nương dự định làm sao để Mặc vương tử tiếp cận Tiêu Nhược Dao?” “Không phải Mặc vương tử tiếp cận Tiêu Nhược Dao, mà là ta tiếp cận.” Ngô Minh giải thích: “Tiêu Nhược Dao tuy rằng có bao nhiêu vị bạn tốt, nhưng từ trên điệp báo nhìn nàng vốn là yêu thích nữ tử. Vì lẽ đó nếu là Mặc vương tử mị lực không đủ, xin lỗi, hoàng thượng xin thứ cho ta giả thiết như vậy…” Dù sao Mặc vương tử là con trai của Huyền Vũ Hoàng, nói như vậy đối với hắn có chút không lễ phép. Nếu là trong triều đình, chỉ sợ sẽ có đám nịnh bơ quy chụp cho nàng tội danh phỉ báng hoàng thất. Huyền Vũ Hoàng khoát tay chặn lại: “Tha thứ ngươi vô tội. Trong lúc mưu sự, loại lời lẽ này nói ra cũng không sao.” Ngô Minh lúc này mới tiếp tục nói: “Chúng ta lấy hai bút cùng vẽ. Nếu là Mặc vương tử không cách nào tiếp cận Tiêu Nhược Dao, ta liền tới đảm nhiệm việc lấy sắc dụ người.” Nàng hiện tại nói lời này, bày ra một mặt ta không xuống địa ngục còn ai xuống địa ngục, một bộ vẻ mặt ta không vì nước Vũ hi sinh thì ai vì nước Vũ hi sinh, khiến người ta nhìn khác nào thánh quang nữ anh hùng bắn ra bốn phía. Tình công chúa nhìn Ngô Minh, trong lòng một trận ghen tuông không tên phun trào. Nàng phát hiện, chính mình rõ ràng bắt đầu ăn giấm chua thần tượng rồi! Lẽ nào Chỉ Nhược nàng là đi nước Tề, cùng thần tượng của nàng gặp gỡ sao? Tình công chúa càng nghĩ càng là trong lòng đại hoảng, cảm giác thật giống như Chu Chỉ Nhược liền muốn mọc ra cánh, ở bên trong lông chim bay tán loạn giương cánh mà đi. “Ta cùng đi với ngươi!” Tình công chúa đột nhiên kêu lên. Câu này hô ra sau, Tình công chúa mới bừng tỉnh phát hiện Huyền Vũ Hoàng cùng điệp báo đầu mục đều đang kinh ngạc nhìn nàng, liên đới người mình quan tâm cũng lúng túng mà nhìn mình. Tình công chúa mắc cỡ quả thực muốn cụng tường. “Đa tạ Tình công chúa hỗ trợ, nếu là cho ngươi đi có thể quá tốt rồi. Tiêu Nhược Dao trí kế xuất chúng, ta còn muốn lo lắng cho một mình một người đối phó không được đây.” Ngô Minh nói trợ giúp Tình công chúa xuống đài. Tình công chúa lúc này mới hoãn lại đây một ít, vốn định nói chút gì cứu vãn mặt mũi một thoáng, nhưng cảm thấy trên mặt nóng đỏ lên, giải thích thế nào đều không có tác dụng. Ở đây đều là người thông minh, làm sao không thấy được? Huyền Vũ Hoàng đã sớm đối với con gái trong lòng yêu thích gì đều hiểu rõ, cũng không nói ra cũng không ngăn trở, chỉ là nói: “Chu cô nương đề ra cái mưu tính này thật không tệ, thế nhưng nếu như Tình Nhi ngươi cũng đi, chẳng phải là cho nước Tề cơ hội đè ngươi xuống đánh đổi Du Du quận chúa?” Điệp báo đầu mục cũng nói: “Đúng vậy, các ngươi đều là công chúa điện hạ. Song phương như thế một thoáng nhưng là san bằng.” Tình công chúa đã hòa hoãn lại một ít, lắc đầu nói: “Tề vương Tề phi đều là hạng người trọng mặt mũi, chúng ta lấy lễ để tiếp đón, bọn họ nhất quyết khó có thể làm ra những chuyện tương tự.” Câu nói này có chút đắc tội Long lão, như là đang nói chuyện hắn làm không chân chính vậy. Kỳ thực đúng là như vậy, nếu nước Tề không có Tông chủ và Tiêu Nhược Dao, Long lão có không chân chính làm sao cũng đều có thể. Dù cho là đem Du Du quận chúa cướp đến lập tức giam cầm làm con dâu nuôi từ bé, Huyền Vũ Hoàng cũng không cảm thấy ngại mặt dày nói: “Quốc gia của ta tựa là cường đại tùy hứng, có bản lĩnh ngươi tới cắn ta a?” Nhược nhục cường thực vốn là pháp tắc nhất quán giữa các quốc gia, nhưng là cao đoạn* huyền võ giả tồn tại nhưng khiến cái pháp tắc này xuất hiện một điểm không cân bằng. (*cao cấp) Thậm chí có thể nói, cử động cướp đến Du Du quận chúa của Long lão quấy rầy rất nhiều nhật trình sắp xếp của Huyền Vũ Hoàng, quả thực có thể nói là thêm phiền. “Trẫm cũng không phải là không biết bản tính Tề vương bọn họ, nhưng người mà ta lo lắng, chính là an nguy của Tình Nhi ngươi.” Huyền Vũ Hoàng nói rằng. “Phụ hoàng quan tâm, con gái cảm kích. Nhưng người vì nước, lại há có thể tư tâm tự mình?” Nghe xong lời kia, Tình công chúa trong lòng tuy rằng không dám nói cảm động, nhưng ở thâm tâm chờ mong bên trong câu nói này chỉ cần có ba phần thật cũng đã hài lòng. Một phen thương thảo, Huyền Vũ Hoàng cuối cùng xác định Mặc vương tử đi nước Tề. Cho tới người phối hợp, định ra Ngô Minh lấy thân phận cố vấn cùng đi, mà Tình công chúa cải trang thiếp thân nha hoàn của Ngô Minh. Huyền Vũ Hoàng đánh cược tựa là Tề vương bọn họ không nghĩ tới, chính mình lại dám đưa con gái đi nước Tề. Chỉ là có một chút hắn tính toán lọt, để Mặc vương tử theo đuổi Tiêu Nhược Dao chuyện này có chút vô nghĩa, hắn yêu thích chính là Cung Tiểu Lộ… (chưa xong còn tiếp…)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]