Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Nhàn tập…” Ngô Minh tự mình đọc xong, không khỏi cười nói: “Hai chữ này nói thật hay, nhàn đến không có chuyện gì đi tham quan tu tập sao?”
Báo lão giải thích: “Tựa là không xác định tư chất một người, khiến người ta qua xem một chút, trắc tư cách lại nhìn một cái xem thích hợp tu tập cái gì. Đây chính là vinh dự hiếm thấy, người bình thường thì khỏi phải nói, mặc dù là không ít con cháu gia đình giàu có, chen chúc rách đầu cũng không có cơ hội như vậy.”
Độc Cô Mặc nói: “Xem ra là Báo lão vì Chu cô nương của chúng ta tranh thủ cơ hội tốt không sai.”
“Đa tạ Báo lão dẫn tiến.” Ngô Minh hơi khom người lại.
“Không không không, lão phu làm không nổi.” Báo lão vẫn tính thẳng thắn, cũng cảm thấy ở trước mặt nàng không dám ẩn giấu, bằng không sớm muộn cũng muốn bại lộ ra, mau vội nói: “Lão phu còn chưa kịp hướng về tông môn dẫn tiến, việc này không phải nhờ phía ta mà đến.”
“Không phải Báo lão dẫn tiến?” Ngô Minh giả ngu sững sờ, sau đó nhìn hướng về Độc Cô Mặc.
Kỳ thực nàng đã sớm suy đoán ra không phải Báo lão, vừa nãy chỉ là hùa theo cho mặt mũi.
Độc Cô Mặc lắc đầu một cái.
“Như vậy Thạch Lựu tỷ thì sao đây?” Ngô Minh lại hỏi một câu: “Có người tới tìm nàng hay không?”
Độc Cô Mặc vẫn là lắc đầu: “Không có người nào tìm nàng. Hiện tại Thạch Lựu lại trở về bên trong phòng.”
Không cần phải nói, ba người cũng biết Thạch Lựu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030899/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.