Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“… Con người giống như một cây hoa nở rồi suy tàn, không có rễ hoa vẫn sống đó… Nhưng thực ra đã chết rồi!”
Câu nói này ở trong miệng Ngô Minh nói ra sau, Độc Cô Mặc cùng Báo lão đều im lặng trong chốc lát…
Một hồi lâu sau, Độc Cô Mặc nặng nề nói ra tên của một người: “Vũ Tuyên!”
Báo lão nghi ngờ: “Tuyên vương tử? Hoàng thượng là ám chỉ chúng ta giết hắn?”
Muốn nói là đóa hoa xinh đẹp sắp chết, như vậy giết một người phụ nữ càng hợp lý giải hơn. Nhưng là Huyền Vũ Hoàng đương nhiên sẽ không đối với Chu Chỉ Nhược hoặc Thạch Lựu chúng nữ có cái sát ý gì, chỉ sợ cũng không biết các nàng.
“Ta nhất thời không nghĩ ra được còn người nào khác.” Độc Cô Mặc chuyển hướng Ngô Minh: “Ta đoán có thể đúng chứ?”
Ngô Minh cười nói: “Chúa công thông minh, vừa đoán liền trúng.”
“Quả nhiên là hắn.” Độc Cô Mặc thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ, đây là hoàng thượng muốn thử thách ta?”
Ngô Minh chú ý tới Độc Cô Mặc rất ít xưng hô Huyền Vũ Hoàng là phụ hoàng, đại thể xưng là hoàng thượng hoặc trực tiếp gọi Huyền Vũ Hoàng.
“Xác thực, chắc chắn đại vương tử cùng chư vị vương tử khác, cũng có khả năng trải qua loại này thử thách. Chỉ có điều người được thử thách phỏng chừng là người tốt nhất, là trọng điểm được Huyền Vũ Hoàng chăm sóc mà thôi.” Ngô Minh đem hoa mẫu đơn thu dọn một thoáng, đột nhiên cười nói: “Ai nha, trước ta nhất thời hồ đồ, nghĩ như thế nào mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030879/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.