Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Trên triều đình nước Vũ, sau khi Độc Cô Mặc rời đi, cả triều không có ai nhắc lại chuyện kết tội hắn tham ô, mà bắt đầu bàn sang đại sự khác…
Mặc dù có người hoài nghi Độc Cô Mặc còn có giấu diếm bạc tham, nhưng ai lại dám nhảy ra chỉ trích sự việc đã xong rồi?
Nếu thật là muốn làm như thế, đó chính là não có bệnh rồi!
Tiếp sau việc nghị sự đã tẻ nhạt vô vị, bởi vì trước quá mức đặc sắc, mọi người cũng đã có chút không thích ứng với nội dung không có cái cảm xúc gì mãnh liệt.
Quân thần trong lúc đó liền ngầm hiểu, rất thỏa đáng mà nhanh chóng kết thúc việc nghị sự còn lại, ở một tiếng thái giám cao giọng hô bãi triều từng người đi về nghỉ ngơi.
Rất nhiều đại thần quen biết nhau, lúc đi ra giữ khoảng cách với nhau nhỏ giọng thì thầm.
“Không nghĩ tới Mặc vương tử lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, đây chính là mở ra tiền lệ đối với các đời triều đại. Ở các đời trước chưa từng có tình huống vương tử cứu trợ lẫn nhau đến trình độ như thế này.”
“Tốt! Đây chính là quá tốt rồi!”
“Bầu không khí chính nghĩa đại Vũ ta hưng thịnh, đây là dấu hiệu vận nước hưng thịnh!”
“Đã nghe chưa? Cuối cùng hoàng thượng còn muốn truy hỏi vương tử một câu, hắn dĩ nhiên trả lời nói [ đau cũng vui sướng ]…”
“Lời hay, lời hay!”
“Xác thực! Tương đương có khí thế, hơn nữa còn rất sát thực tại!”
“Không sai a, đã trúng ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030873/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.