Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng Trên triều đình nước Vũ, sau khi Độc Cô Mặc rời đi, cả triều không có ai nhắc lại chuyện kết tội hắn tham ô, mà bắt đầu bàn sang đại sự khác… Mặc dù có người hoài nghi Độc Cô Mặc còn có giấu diếm bạc tham, nhưng ai lại dám nhảy ra chỉ trích sự việc đã xong rồi? Nếu thật là muốn làm như thế, đó chính là não có bệnh rồi! Tiếp sau việc nghị sự đã tẻ nhạt vô vị, bởi vì trước quá mức đặc sắc, mọi người cũng đã có chút không thích ứng với nội dung không có cái cảm xúc gì mãnh liệt. Quân thần trong lúc đó liền ngầm hiểu, rất thỏa đáng mà nhanh chóng kết thúc việc nghị sự còn lại, ở một tiếng thái giám cao giọng hô bãi triều từng người đi về nghỉ ngơi. Rất nhiều đại thần quen biết nhau, lúc đi ra giữ khoảng cách với nhau nhỏ giọng thì thầm. “Không nghĩ tới Mặc vương tử lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, đây chính là mở ra tiền lệ đối với các đời triều đại. Ở các đời trước chưa từng có tình huống vương tử cứu trợ lẫn nhau đến trình độ như thế này.” “Tốt! Đây chính là quá tốt rồi!” “Bầu không khí chính nghĩa đại Vũ ta hưng thịnh, đây là dấu hiệu vận nước hưng thịnh!” “Đã nghe chưa? Cuối cùng hoàng thượng còn muốn truy hỏi vương tử một câu, hắn dĩ nhiên trả lời nói [ đau cũng vui sướng ]…” “Lời hay, lời hay!” “Xác thực! Tương đương có khí thế, hơn nữa còn rất sát thực tại!” “Không sai a, đã trúng ba mươi trượng phạt, có thể đứng đã không sai, đau là khẳng định. Nhưng trong cái đau này lại có sự vui sướng, đó là vì huynh trưởng có thể được chuộc về mà vui sướng. Chính mình liều mạng đổi được huynh trưởng tự do, lấy tính cách đại nhân đại nghĩa của Mặc vương tử, quả thật phải câu đệ nhất tốt bụng trong thiên hạ!” Mấy vị này đều là người thật thà, đương nhiên nếu như là bọn họ thật sự xuất phát từ ngay thẳng, tựa là người thật thà. Cách làm của Độc Cô Mặc đã đánh trúng mục đích, chính là nâng cao chính mình. Chí ít với người khác, đặc biệt võ tướng cầm quân, sẽ cảm thấy hắn không phải người bạc tình, sẽ càng thân cận hắn hơn. “Đáng ghét. Chúng ta lại không có đẩy ngã hắn!” “Không nghĩ tới hắn tham ô lại xảo như thế! Dĩ nhiên bắt bí không được nhược điểm của hắn!” “Chúng ta lại đi nghĩ biện pháp vạch trần tiền tham ô, chỉ cần sổ sách của hắn không giống…” “Ngu ngốc a! Chuyện này đã không thể nhắc lại, bằng không chúng ta chỉ có thể rơi vào bêu danh!” “Vì sao?” “Nói ngươi đần ngươi vẫn đúng là đần a! Kinh qua chuyện này, Mặc vương tử đã ngồi vững ở nguyên cớ vì huynh đệ mà tham ô tiền công, chúng ta như thế nào nữa đi dây dưa, chỉ có thể bị người xem thành thằng hề vậy thôi.” “Vẫn là không hiểu…” “Nghĩ lại xem. Giả thiết một cái tù nhân giết cha mẹ đẻ, ngươi giúp hắn nói hắn đối xử tử tế với trẻ nhỏ, ai sẽ tin tưởng?” “A… Gần như đã hiểu. Tại sao ta luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào?” “Khoan hãy nói, ta cũng cứ có cảm giác như vậy. Chẳng lẽ chúng ta bị cài vào tròng?” Lúc này, hai vị ngôn quan nhìn thấy một vị ngôn quan khác vẫn luôn bên người không nói một lời, vội vàng hỏi: “Ngươi thấy thế nào?” Vị ngôn quan kia cười khổ nói: “Cái Độc Cô Mặc này rất là lợi hại, đã tính chính xác chúng ta sẽ hạch tội hắn, lại chuẩn bị thoả đáng như vậy.” “Hắn, hắn lại có chuẩn bị?” “Không sai, lão phu giờ khắc này mới nghĩ đến. Hắn ngay lúc đó biểu hiện rất nhiều điểm quá mức bình tĩnh. Nếu không có dự tính trước kỹ càng, chỉ sợ khó có loại dáng vẻ trầm tĩnh cùng nhanh trí kia.” “A… Vậy chúng ta bị bại cũng không oan uổng…” Ba người bọn họ nghị luận, cũng không dám tới gần nhóm người đại vương tử tử, để tránh khỏi bị người hiềm nghi. Mà đại vương tử cùng mấy vị cận thần của mình, ở thời gian tan triều nhưng vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Một vị cận thần ỷ vào trong ngày thường được sủng ái, còn muốn nỗ lực trấn an đại vương tử: “Đại vương tử, chúng ta khác tìm kế khác, so với cái Độc Cô Mặc xuất thân võ lâm bất hảo thành tính kia. Tất nhiên sẽ bị chúng ta lần thứ hai nắm được nhược điểm!” “Phi! Trong ngày hôm nay, không nên cùng ta nhắc lại việc trên triều!” Đại vương tử căm giận còn bước nhanh rời đi. “A…” Mấy vị cận thần không biết nên làm gì. Vội vội vàng vàng hướng về chu vi liếc mắt nhìn, bước nhanh đuổi theo chủ tử của mình. Vị lão đại học sĩ đầu tiên đứng ra cầu xin cho Độc Cô Mặc, nhưng cùng mấy vị đồng liêu bàn luận hừng hực. “Cao a! Mặc vương tử cái chiêu này, thực sự là cao a!” “Trần lão chắc chắn là nhìn ra chút gì đi?” “Khà khà, lẽ nào ngươi nhìn không ra?” “Nhìn ra rồi, Mặc vương tử đã sớm chuẩn bị.” “Không sai! Chỉ sợ hắn ở thời điểm tham ô ngân lượng. Cũng đã nghĩ đến bè cánh của một vị vương tử nào đó sẽ nhảy ra hạch tội hắn.” “Ha ha, ý tưởng lớn gặp nhau, ta cũng cảm thấy đổi lại là ta, mặc kệ hắn ở xét nhà điều quân nghiêm ngặt thế nào, vẫn luôn có thể moi ra điểm tật xấu. Dù cho là trên sổ sách một điểm đều không có tham ô. Cũng có thể dùng chút tay chân làm người cho rằng hắn tham ô.” “Đúng vậy đúng vậy! Mấy vị ngôn quan kia đều là người của đại vương tử, lúc này không có câu được cá trái lại dính một thân mùi tanh, đại vương tử lòng dạ rất cao, nhưng cũng sẽ từ bỏ ý đồ. Đáng tiếc a, thân là trưởng tử, tuy chí lớn nhưng tài mọn.” “Nói cẩn thận…” “Ha ha. Cái Độc Cô Mặc kia nói [ đau cũng vui sướng ], quả thật thú vị. Câu nói này, quả thực tựa là chỉ ra chính hắn tính kế đại vương tử, tuy rằng bị đánh, nhưng lại được danh tiếng lớn lao, tự nhiên đau cũng vui sướng rồi!” “Đến, chúng ta lên xe ngựa. Không nói chuyện Mặc vương tử hắn nữa, nói về hoàng thượng của chúng ta…” “Ngươi muốn nói cái gì?” “Khà khà, ngươi lẽ nào không có nhìn ra, Mặc vương tử khéo léo diễn được một tay trò hay, phần hí kịch của hoàng thượng trong đó cũng không thấp, trình độ diễn kịch càng là ở bên trên Mặc vương tử không phải sao?” “A? Lời ấy là thế nào?” “A, đợi ta từ từ nói đến.” Mấy vị đại thần, tuy rằng làm người đứng xem, nhưng đem tất cả mọi chuyện xem rõ rõ ràng ràng. Tuy rằng bọn họ không đoán được sự tồn tại của Ngô Minh, nhưng cũng thấy rõ lần lâm triều kết tội này, chính là một màn kịch! Đại vương tử phái ba vị ngôn quan diễn trò, Độc Cô Mặc làm bộ trung thần diễn trò, nhóm thần tử vì trung nghĩa giúp Mặc vương tử diễn trò thỉnh cầu, mà giận dữ khó ức chế hoàng thượng, lại cũng đang diễn trò! Một màn kịch thật lớn! Trong thiên hạ, một màn kịch trong triều đình đại Vũ! Lão đại học sĩ lén lút nói một phen, đem Huyền Vũ Hoàng phân tích đến rõ ràng cặn kẽ. “Ngươi cho là hoàng thượng sẽ không có ý định chuộc về Tuyên vương tử thân hãm nhà tù cách xa ở nước Tề sao?” “Mặc dù hắn là một cái bại tướng, hãm hại ba vạn kỳ tập quân toàn diệt, hoàng thượng của chúng ta cũng là muốn đem hắn chuộc về đến!” “Tuyên vương tử ở nước Tề, chẳng khác nào treo một khối bài tử, nói cho thiên hạ biết rằng người của Huyền Vũ Hoàng quá mất mặt, ba vạn kỳ tập quân bị một tiểu nha đầu Tiêu Nhược Dao làm cho tan thành mây khói. Hắn bị tù ở nước Tề một ngày, là thêm một ngày Huyền Vũ Hoàng mất mặt mũi!” Không sai, mấy vị đại thần này phân tích không sai, tính cách Huyền Vũ Hoàng coi trọng cả hiệu quả và lợi ích, nhưng cũng yêu nhất sĩ diện. Đây là một loại kết quả khi làm đến cảnh giới hoàng đế nhất định. Không có những nguyên do khác, tựa là địa vị của hắn quá cao, mới tạo thành lòng dạ hắn cao. Thích sĩ diện, cơ bản là bệnh chung của tất cả hoàng đế. “Hoàng thượng tuy rằng muốn chuộc về Tuyên vương tử, nhưng nước Tề nhưng khẳng định yêu cầu ngân lượng những vật này không ít. Bằng thực lực nước đại Vũ chúng ta, làm sao có thể hướng về địch quốc cúi đầu? Hoàng thượng là không chịu khuất phục dưới áp chế của nước Tề mà vẫn do dự chưa chuộc người về.” “Lẽ nào sự tình liền treo ở đây?” “Vào lúc này, Mặc vương tử nhảy ra rồi! Cái việc tự ý đi nước Tề đàm phán chuộc người này, trái lại để Huyền Vũ Hoàng có bậc thang bước xuống, một chuyện mà hoàng thượng muốn làm lại không thể làm.” “Đã như thế, tuyệt đối khiến Huyền Vũ Hoàng ở bề ngoài sẽ thịnh nộ, bởi vì triều đình pháp chế cùng ánh mắt quần thần đều ở nơi đó, hắn không thể quá mức trắng trợn. Nhưng trên thực tế thì sao đây? Trong lòng nhất định đang khen: Con | mẹ | nó hắn chính là con ngoan của trẫm!” “Ngẫm lại bằng trình độ huyền khí của Huyền Vũ Hoàng chúng ta, mười mấy năm trước có người nói đã gần kề chín sao đỉnh cao. Lăng không khống chế vật cỡ nào huyền diệu? Hướng về Mặc vương tử đâm một kiếm kia, nếu muốn giết, mười cái Độc Cô Mặc cũng chết.” “Nhưng mà thanh kiếm kia là sát lỗ tai vụt qua, căn bản cũng không có ý tứ chém giết tại chỗ. Vào lúc này chúng ta không nhảy ra phối hợp một thoáng, chẳng phải là phụ lòng theo hầu thánh thượng mấy chục năm?” “Đặc biệt cuối cùng, hoàng thượng phạt hắn cái gì? Ba mươi trượng, đối với một nguyệt giai thánh giả tới nói tính là cái gì? Đau chút da thịt mà thôi. Cấm túc bên trong phủ một tháng? Chuyện cười, đã bị phạt trượng đau còn chạy ra ngoài? Nghỉ ngơi dưỡng thương làm cho người ta xem một chút đi! Phạt một năm bổng lộc, đối với số ngân lượng hắn tham ô được vẫn chưa rõ tới nói, vốn là mưa bụi không đáng nhắc tới!” “Cho nên nói, [ đau cũng vui sướng ], câu nói này đối với Mặc vương tử tới nói, ông trời a, còn có lời nói thích hợp hơn sao?” “A! Hôm nay lâm triều, thực sự là vừa xuất ra vở kịch lớn vô cùng đặc sắc!” Nhân sinh tựa là một màn kịch, then chốt chính là ở, ngươi có nhìn hiểu người khác diễn trò hay không? * Độc Cô Mặc thân hình hơi run rẩy, đi ra hoàng cung. Một vị tiểu thái giám người của Tam Thánh Tông, tựa là lúc trước đi thông báo cho Báo lão vị kia, ở cửa nam hoàng cung cúi đầu bồi hắn đi một đoạn. Tiểu thái giám là đến truyền lời, hắn một đường chậm rãi theo Độc Cô Mặc, thấp giọng nói: “Tam thánh nói, Mặc vương tử ngài vì chuyện này, nội trong vòng ba ngày đem danh tiếng phủ khắp nước Vũ. Bọn họ là vì ngài mừng rỡ.” Độc Cô Mặc cung kính nói: “Tạ tam thánh lo lắng.” Tiểu thái giám rời đi, Độc Cô Mặc ra bên ngoài hoàng cung điện. “Vương điện hạ, ngài đã tới. Nô tỳ cung kính bồi tiếp.” Thạch Lựu mặt mày hớn hở tiến lên đón, chân thành thi lễ, mặt mày cũng là đang lúc ý xuân đẫy đà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]