Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng “Thật là, ban ngày ban mặt ngươi nói cũng không cảm thấy ngại. ” Mục Thanh Nhã lau lệ châu nơi khóe mắt, vừa khóc vừa cười trách cứ một tiếng. Nhìn thấy làn da của nàng lại khác nào tân sinh vậy một lần nữa thay da đổi thịt, Mục Thanh Nhã cũng không biết nên khóc hay nên cười. Cao hứng là cao hứng, nhưng không biết làm sao nước mắt liền rơi xuống. Hỗ Vân Kiều ở trên mặt Ngô Minh ngắt một thoáng: “Miệng gian như thế, xem ra là thật sự tốt rồi.” Két két xoạt —— Lại nắm đi xuống một tầng da khô giống như vỏ cây. “Á?!” Hỗ Vân Kiều kinh ngạc thốt lên: “Trên mặt cũng được rồi?” Nàng lại đưa tay đi mò. Mục Thanh Nhã vội vàng ngăn.”Đừng nóng vội đừng nóng vội, lại để cho nàng khôi phục mấy ngày.” “Vậy ta đi nói cho bọn họ biết da dẻ ngươi sắp khôi phục lại rồi!” Hỗ Vân Kiều hưng phấn liền chạy ra bên ngoài. “Đừng nháo, mau trở lại, nhỏ giọng một chút!” Ngô Minh vội vã gọi về Hỗ Vân Kiều. “Liền đem mấy người tiểu đồng bọn chúng ta, còn có Bạch trưởng lão cùng Cung Tiểu Lộ kêu đến.” Ngô Minh nháy mắt đối với Hỗ Vân Kiều dặn dò: “Hơn nữa thời điểm ngươi đi ra ngoài, nhất định phải… Quên đi, Mục Thanh Nhã ngươi đi, vừa vặn con mắt ngươi còn đang đỏ ngầu.” “Dựa vào cái gì không cho ta đi?” Hỗ Vân Kiều không muốn. “Bởi vì ngươi là tính cách ngay thẳng, thành khẩn với người ngoài, không lừa dối người.” Ngô Minh cười nói. Nàng lúc này cười, khe hở nơi môi khô đen càng lớn, lại mơ hồ lộ ra một chút vẻ đỏ thắm. “Liền nói ta không biết diễn hí kịch là được rồi.” Hỗ Vân Kiều bĩu môi nói: “Có phải là ngươi lại muốn lừa dối người bên ngoài.” “Hừm, thật giống như trước đó ta có nói, ta dự định thâm nhập nước Vũ đi dằn vặt một phen.” Ngô Minh đại thể nói một thoáng, liền để Mục Thanh Nhã đi mời người. Lần này tới được đều là người thân cận. Nước Tấn chỉ có một vị Tông Trí Liên ở đây. Ngô Minh cũng là tin tưởng hắn tuy rằng bình thường miệng tiện, nhưng trên sự tình then chốt vẫn có năng lực phân được nặng nhẹ sẽ không để lộ bí mật. “Thật sự bắt đầu khôi phục rồi?” Tông Trí Liên mọi người nhìn nơi cánh tay Ngô Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Ngô Minh nói: “Không biết là Tự Tại Thần Công diệu dụng hay là vì duyên cớ ăn quá nhiều đan dược.” “Hẳn là đan dược, hoặc là ngươi trước đây ăn qua dược trân?” Bạch trưởng lão phán đoán. Ngô Minh cười không nói. Mọi người cũng cho là nàng ngầm thừa nhận, cũng không truy hỏi quá nhiều. Ăn qua dược trân là chuyện tốt, tốt nhất không muốn truyền ra ngoài. Vạn nhất có vị cao thủ tuyệt đỉnh nào không cách nào đột phá gấp đến độ phát rồ. Đem nàng nắm tới vứt vào trong nồi nấu thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là hấp huyết cái gì cũng đủ thảm a. “Ha, cái làn da này của người thật nộn a. Thật giống như phấn nộn bắt đầu chuyển hướng trắng mịn.” Tông Trí Liên nhìn chằm chằm nơi cánh tay Ngô Minh nhìn đến chăm chú. Hỗ Vân Kiều đạp Tông Trí Liên một cước: “Đừng xem nữa, xem nữa mắt đều rớt ra ngoài.” “Ta hiện tại nhưng là vương tử, ngươi cẩn thận phạm vào tội lớn mất đầu.” Tông Trí Liên rầm rì tránh ra. Thế tử nói: “Xem ra đúng là được rồi. Nhược Dao ngươi tiếp sau dự định làm như thế nào? Gọi chúng ta lại đây tựa là thương lượng chuyện lúc trước ngươi nói đi nước Vũ chứ?” “Không sai.” Ngô Minh nói: “Ta nhất định phải đi nước Vũ quấy phá một phen.” “Không nên đi, quá nhiều mạo hiểm.” Thế tử khẽ lắc đầu. Hắn biết Ngô Minh hai ba lần đề cập, khẳng định đã quyết định chủ ý. “Quốc lực nước Tề tuy rằng không kém. Nhưng nước Vũ quá mạnh mẽ. Tông Trí Liên bên này không đến vài ba năm cũng khó có thể nói yên ổn. Không dùng mưa sâu kế bẩn, làm sao đánh thắng được nước Vũ?” Ngô Minh nghiêm túc nói: “Trước đó nước Vũ chỉ là muốn lấy cái giá thấp nhất, tốc độ nhanh nhất đạt được thắng lợi, vì lẽ đó mới có hai lần hành động thất bại. Nếu Huyền Vũ Vương vững vàng tiến hành công lược, hai nước chúng ta liên hiệp cũng sớm muộn phải bị đánh bại.” “Có cái gì đánh không lại?” Hỗ Vân Kiều dị nghị. “Chiến tranh là một hạng trò chơi so đấu quốc lực. Nước Tấn nội loạn chưa định liên minh bất lực, nước Vũ dựa vào cường thịnh vững bước đẩy mạnh, không phải có mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh là có thể trấn áp được.” Ngô Minh thở dài, nhìn về hướng thế tử: “Đúng không, ngươi chẳng lẽ có năng lực tự tin gánh vác được?” Thế tử cũng tán thành phán đoán của Ngô Minh: “Lấy lực lượng nước Tề, nhiều nhất gánh vác được năm năm. Sớm muộn cũng phải bị từng bước xâm chiếm.” Bạch trưởng lão cảm thấy kinh ngạc, nhìn hướng về Tông Trí Liên: “Nàng là quân sư của ngươi?” “Không phải a, nàng là người vợ chưa xuất giá của ta… Ai nha!” Tông Trí Liên bị thế tử gõ một cái. Bạch trưởng lão càng mê hoặc. Nghe nàng nói chuyện, vì sao đứng ở trên góc độ nước Tề giảng? Nàng hỏi cũng đều là sự tình của quốc gia? “Được rồi, Bạch trưởng lão ngươi phải có cái chuẩn bị tâm lý. Kỳ thực nàng là…” Ngô Minh bán cái nút, dừng một chút mới nói: “Ngươi đoán xem nàng là ai?” Thế tử đại quẫn. Bạch trưởng lão quan sát tỉ mỉ một phen, ngạc nhiên nói: “Tề phi?” Tông Trí Liên mọi người cười đến đánh ngã, Ngô Minh cũng vui vẻ trực tiếp nện giường. Đem da khô tay phải cũng chấn động rơi. “Là ta…” Thế tử không nhịn được, khôi phục thanh âm nguyên bản. Bạch trưởng lão há hốc mồm hồi lâu vẫn không hợp lên lại. Ngô Minh mọi người cười đùa được rồi. Mới cho Bạch trưởng lão giải thích một phen. “…” Bạch trưởng lão sau khi nghe xong nhưng vẫn là một lúc lâu không nói gì. “Ngươi còn muốn chưa từng thấy thế tử phục trang ban đầu đây, ta đều suýt chút nữa trực tiếp xem là Tề phi.” Ngô Minh nhấc lên tình huống gặp phải ở trong cung Tề phi lúc đó. Thế tử ở bên lúng túng không thôi. Vui cười một trận, Ngô Minh bắt đầu nghiêm túc nói: “Trở lại chuyện chính, ta dự định đi nước Vũ.” Hỗ Vân Kiều nói: “Ngươi chờ bị người vây đánh chí tử a?” Tông Trí Liên nhưng giúp Ngô Minh cãi lại nói: “Ai nói? Bọn họ không nỡ giết nàng, thế nhưng thay phiên làm chút gì nhưng là không bảo đảm, ai nha.” Hắn lại bị mạnh mẽ đạp một cước. “Xác thực là nguy hiểm rất lớn. Hơn nữa…” Thế tử nhìn Ngô Minh, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngươi đã mất huyền khí, còn muốn có thể làm chuyện tình gì?” “Huyền khí đã mất?” Ngô Minh nở nụ cười, khóe miệng cách cách một tiếng rơi nứt mất một khối lão da khô cạn. Lão da bóc ra sau lộ ra da dẻ khóe miệng, lại là màu sắc trắng hồng vừa đúng giao nhau. Hai gò má bột bạch cùng môi đỏ thắm. Cực kỳ hòa hợp phối cùng nhau. “Dung mạo của ngươi thật giống như có thể khôi phục?” Mọi người thấy điểm này, đều vì nàng cao hứng. “Ta không thèm để ý chuyện dung mạo như vậy, càng hi vọng trên tu vi võ đạo chính mình tiến thêm một bước.” Ngô Minh nói rằng: “Tông Trí Liên, vì ta phong tỏa sân, ta cùng Bạch trưởng lão so đấu một trận.” Mọi người cảm giác vô cùng kỳ quái, nhưng Ngô Minh đã tự quyết định mà muốn xốc chăn lên. “Mặc quần áo tử tế!” Mục Thanh Nhã đè lại nàng một cái. Hỗ Vân Thương mặt đỏ lên, vội vã lôi kéo chúng nam tử đi ra ngoài. Thế tử cũng vội vàng rời đi. “Ngươi đi lại cũng giống Tề phi.” Bạch trưởng lão nhìn động tác thế tử kinh ngạc nói. Thế tử đại choáng, bước chân tăng nhanh đi ra ngoài. Tông Trí Liên cho lui hết thị vệ trong viện, Bạch trưởng lão có chút buồn bực đứng ở trong viện chờ. “Nàng sẽ không phải là đã khôi phục công lực chứ?” Thế tử nhỏ giọng nói rằng. Hỗ Vân Thương hiếm thấy mở miệng: “Nhược Dao có lòng tin, liền nhất định thành.” Tông Trí Liên nói: “Được rồi. Nếu cả ngươi đều nói như vậy, ta cũng tán thành. Nếu là người bên ngoài có thể trực tiếp liền bị sét đánh chết rồi, thế nhưng Nhược Dao nàng là cái yêu nghiệt. Có thể không chỉ là bảo vệ tính mạng, liền huyền khí đều khôi phục.” Không lâu lắm, Ngô Minh ở Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều hai bên trái phải nâng đỡ, chậm rãi đi ra. “Liền bộ dáng này còn muốn khôi phục huyền khí?” Tông Trí Liên mồm méo mắt lác: “Vân Thương. Ngươi đối với nàng thật có lòng tin.” Hỗ Vân Thương không lên tiếng, biểu hiện trên mặt vẫn là khốc khốc. “Được rồi, ta cũng không cần giả bộ nữa.” Ngô Minh cười để hai nữ buông ra chính mình, chỉnh trang một thoáng Lưu Bích Sam bị no đến mức căng chặt trên người: “Hiện tại ta có chút mập, tiếp đó đánh sẽ có thể chiếm tiện nghi.” Nơi nào chiếm tiện nghi? Mọi người chỉ thấy Ngô Minh cả người mập mạp, cả người so với trước khi bị thương phì hai vòng. Thân thể bên ngoài trừ hai tay đã lột đi da khô trong suốt như ngọc ra, cả người vẫn bị dày đặc khác nào vỏ cây già bao trùm. Đầu càng là đại đại, tròn vo, tóc các loại nửa điểm không có. Cái hình tượng này. Nếu như trừ hai tay cùng Lưu Bích Sam trên người ra, tựa là cái khô thụ tinh. “Nhược Dao, chớ nên miễn cưỡng.” Bạch trưởng lão vuốt râu nhắc nhở. “Không sao không sao.” Ngô Minh chính mình hướng phía trước bước hai bước. Thân thể của nàng phát sinh tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, tương tự với âm thanh trục cánh cửa cũ kỹ khi chuyển động, cũng chen lẫn tiếng sàn sạt giống như than củi ma sát lẫn nhau. Mọi người cũng chú ý tới, bởi thân thể sưng to lên, hai chân của nàng căn bản xuyên không nổi giày. Giờ khắc này hai chân như hai cái gốc cây khô, trọc lốc ở trên mặt gạch đá xanh đi lại. “Lưu ý. Ta muốn xuất quyền.” Ngô Minh cọt kẹt cọt kẹt, cả người rất có điểm cứng đờ hướng Bạch trưởng lão đi tới. Chậm rãi đánh ra một quyền. Có thể nàng còn không chịu tiếp nhận hiện thực mất đi công lực huyền khí. Bạch trưởng lão thở dài. Cái này đã là khó có được. Trước có thể thản nhiên đối mặt với thương thế cả người, đối với một cái nữ hài nhi tới nói còn chưa đủ kiên cường sao? Có ai nghe được nàng kêu đau một tiếng? Cũng được, tuy rằng nàng hiện tại liền bước đi đều bất ổn, tạm thời cùng nàng làm huấn luyện khôi phục dần vậy. Bạch trưởng lão hai tay vẫy một cái, làm ra một cái chiêu thức tiếp chiêu mở đầu. Ngô Minh chậm rãi di chuyển đến trước mặt Bạch trưởng lão, tay phải miễn cưỡng nắm thành quyền đầu đánh ra. Nàng chỉ có nơi cánh tay là trắng mịn. Khuỷu tay trở lên cùng ngón tay bàn tay các loại nơi vẫn là da dẻ khô héo, khác nào bao trùm một tầng giáp xác xấu xí. Bạch trưởng lão tùy ý đưa tay một cái, che ở trước ngực. Hắn ngay cả phát khí lực ra ngoài cũng không dám dùng, chỉ lo đem Ngô Minh chạm bay. Oành —— Một tiếng vang vọng. Bạch trưởng lão bay ngược mà ra! “A…” Tông Trí Liên mọi người ngạc nhiên ngoác to miệng, một lát không đóng lại được. Chuyện gì xảy ra? Bạch trưởng lão bị một quyền yếu ớt. Đánh bay ngược ra ngoài? Là, là hống nàng vui sao, tự mình bay ngược ra sao? Không, không đúng, nhìn Bạch trưởng lão ở trên mặt đất lát đá xanh chà xát vẽ ra hai đạo vết chân nỗ lực đứng vững, liền biết hắn đang nỗ lực chống lại lực trùng kích cực lớn. “Nhược, Nhược Dao, ngươi từ đâu đến khí lực lớn như vậy?” Bạch trưởng lão ở mười mấy bước ngoài đứng vững bước chân, đặc biệt kinh ngạc. “Ta đã khôi phục a, công lực hoàn toàn khôi phục, càng có tinh tiến!” Ngô Minh tự tin vẫy vẫy cánh tay bày ra cái tạo hình lực sĩ sau, cả người tiếp tục phát sinh tiếng ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt khô khan, hơi đi gấp về phía trước chừng mười bộ trực tiếp ra quyền. Oành ———— Bạch trưởng lão tay phải một đường. Lúc này hắn dụng tâm, thân hình hơi loáng một cái, tiếp được nắm đấm Ngô Minh. Thế nhưng kình khí bạo phát, nhưng khiến trên người Ngô Minh vỡ vụn nhiều chỗ! Khác nào một gốc cây khô, bắt đầu từng mảng từng mảng vỏ cây rơi xuống. Tiện đà, một cái thụ nhân mới tinh sinh ra rồi! … Không phải, một cái Tiêu Nhược Dao mới tinh, sinh ra ở trước mặt mọi người! (chưa xong còn tiếp…)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]