🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Đừng nói giỡn!” Hỗ Vân Kiều lo lắng nói: “Thống suất lĩnh vực của ngươi đã rộng như vậy, liền đứng ở chỗ này là an toàn nhất.”
Hỗ Vân Thương cũng lại gần nói: “Ta cùng ngươi đi qua!”
Tàn Đông lão giả phụng bồi Tông Trí Liên ly khai, Hỗ Vân Thương xung phong nhận việc muốn đi theo Ngô Minh xông về phía trước.
“Cái này còn có gì phải lo lắng? Ba trăm huyền vũ binh sĩ đảm nhiệm trận cung tiễn thủ, coi như là nguyệt giai thánh giả, ta cũng không cần phải sợ.” Ngô Minh khoát khoát tay, lay động lang nha bổng đi về phía trước.
“Cẩn thận một chút. Đối diện khẳng định có nguyệt giai thánh giả.” Chỉ Mục Thanh Nhã là không ngăn, hơi khẽ cau mày nhắc nhở Ngô Minh.
“Ta đã tính qua, không vấn đề gì.” Ngô Minh cười nói: “Kỳ thực chủ ý này là một loại uy hiếp.”
“Uy hiếp?” Mọi người nhất thời không hiểu.
Thế tử lại một điểm liền thấu, ở bên nói: “Nhược Dao cẩn thận một chút là được, ai thấy qua nàng từng chịu thua thiệt?”
Ngô Minh cứ như vậy mang theo cái lang nha bổng cao chừng bằng người này, huơ huơ trên chiến trường.
Sở dĩ nói nàng huơ huơ, là bởi vì nàng thỉnh thoảng lại vung lang nha bổng từ trái qua phải rồi ngược lại, hơn nữa còn là lấy phương thức như đánh bóng chày vậy vung ngang. Một hồi từ bên phải, một hồi từ bên trái, lang nha bổng đúc từ kim loại nặng như vậy trong tay nàng tựa như một khúc cây, hoàn toàn không có chút trọng lượng nào mà bị nàng vung chơi.
Người khác xem không hiểu loại động tác này, thậm chí binh sĩ Vũ quốc đối diện cũng cảm thấy kỳ quái.
“Cái cây lang nha bổng trong tay nàng kia không phải là giả chứ?”
“Ta cũng cảm thấy như vậy a.”
Binh sĩ Vũ quốc thì thầm với nhau không ít.
Ngay cả đám người Báo lão, Xà lão trên đài nhìn cũng thấy có điểm không thích hợp.
“Huyền khí của Tiêu Nhược Dao thật là lạ, hiện đang không có thả ra ngoài. Dĩ nhiên cũng có khí lực lớn như vậy.” Báo lão tu vi tự nhiên nhìn ra lang nha bổng Ngô Minh cầm cũng không phải là hàng giả mà là khí lực quá lớn cử trọng nhược khinh*. (*người có sức mạnh lớn cầm vật nặng thấy tựa như vật nhẹ)
Khâu nữ tướng nhìn, trong lòng đánh giá mình có thể xốc lên tới cái đại lang nha bổng kia không.
Không được. Khẳng định không được. Xốc lên tới là không thành vấn đề, nhưng nếu muốn làm vũ khí vung tới vung lui, hoàn toàn đừng nghĩ.
Hơn nữa cấp độ tu vi huyền khí của mình không cao, nếu thực sự vận dụng cái loại trọng binh này, khí lực kéo dài cũng thành vấn đề.
Khâu nữ tướng hiện tại bắt đầu thiết tưởng, bản thân dẫn quân lập tức phải cùng đối phương phát sinh xung đột, có thể có phần thắng bao lớn.
Nàng cũng có thể đồng thời thống suất ba trăm huyền vũ binh sĩ, nhưng đó là tại bên trong thống suất lĩnh vực có đạp vòng. Có hiệu quả đề thăng năng lực. Còn lại sáu trăm binh lính, mặc dù đang bên trong lĩnh vực hiệp đồng tác chiến, nhưng cũng không hưởng thụ hiệu quả tăng lên năng lực.
Trước đó, dù cho Tiêu Nhược Dao thả ra thanh sắc hào quang là tượng trưng cho lĩnh vực nữ tướng cấp năm, nàng cũng nóng lòng muốn thử.
Chẳng lẽ mình thực sự sợ nàng sao? Trong lòng Khâu nữ tướng tuy rằng kinh hãi với thống suất lực của Ngô Minh, nhưng cũng không đến tình trạng không dám đấu một trận.
Nhưng còn bây giờ, sau khi nhìn đến đối phương trước mặt mọi người trình diễn hơn sáu mươi đao hoa tại trong mưa tên nở rộ một màn kia. Trong lòng nàng hoàn toàn hụt hẫng.
Trơ mắt nhìn Ngô Minh tự mình cầm theo lang nha bổng đi lên chiến trường, nhưng hai chân Khâu nữ tướng vững vàng dừng lại tại trên đài chỉ huy, trong miệng cũng không có nói câu tự mình phải ra nghênh chiến nữa.
Nàng còn ở trong lòng an ủi chính mình: Lại xem nha đầu kia mang theo cái lang nha bổng, có thể nháo ra dạng gì?
Thế nhưng, mắt nhìn Ngô Minh anh khí thư hùng, ngực sừng sững hiên ngang mà đi về phía trước, nàng còn thật là rất có uất khí. Lại cũng chỉ có thể trong lỗ mũi hừ vài tiếng, nữa ở trong lòng không cam: Tiểu phá nha đầu, tuổi còn nhỏ bộ ngực bị ai nhu* lớn như vậy! (*xoa, vuốt)
Ngô Minh bây giờ mặc giáp, không có roi da quấng lưng đánh lừa thị giác, càng thêm đột hiển đặc điểm dáng người.
Lúc này. Nàng chạy tới vị trí huyền vũ binh đoàn ở. Thời điểm lướt qua mỗi một vị binh sĩ, bọn họ đều cúi người. Kính ngưỡng Không gì sánh được mà quỳ một chân, trong miệng lẩm nhẩm:
“Chiến đấu tại dưới trướng nữ tướng, là vinh hạnh ba đời của ta.”
“Ta nguyện đem sinh mệnh giao cho Tiêu nữ tướng.”
“Tiêu nữ tướng chỉ mũi kiếm về đâu, ta liền dám vứt mạng xông tới.”
“Núi đao biển lửa, chỉ đợi Tiêu nữ tướng hạ lệnh.”

Ba trăm huyền vũ binh sĩ, bây giờ đều tôn thờ đối với Ngô Minh như kiểu thần phật. Mặc dù Ngô Minh hiện tại hô to một tiếng chúng ta phản quốc, nói không chừng bọn họ cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại một chút.
Ngô Minh hướng huyền vũ binh sĩ hơi gật đầu coi như có lễ, lướt qua nơi này, mang theo lang nha bổng càng thêm đến gần trận địa quân địch.
Vũ Quốc thuẫn trận hàng ngàn tên lính xuyên thấu qua khe hở tấm chắn nhìn, một trận khẩn trương nắm chặt chuôi cầm tấm chắn.
Nàng đi từng bước đến gần, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, lại làm cho phảng phất như có cảm giác ngọn núi đổ tới đây vậy.
Nàng mang trên mặt dáng tươi cười, như kiểu gió xuân làm người ta có cảm giác thân cận. Nhưng binh sĩ lại dưới đáy lòng không ngừng gào thét: Nàng là địch nhân, kia là ác ma mỉm cười!
“Bình xạ bắn cung!” Nha tướng thấy Ngô Minh càng chạy càng nhanh, tới gần đầu trận tuyến chủ trận, vội vã ra lệnh hai cánh cung áp trận tiến hành công kích.
Mũi tên sưu sưu bắn ra, bởi vì quân đội Vũ quốc trước đó đã bị đánh cho hoảng hốt, lúc này tên bắn ra liền rõ ràng lộn xộn hơn rất nhiều. Khoảng chừng hai phần mười mũi tên hoàn toàn lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, chỉ tám thành là nhắm Ngô Minh bắn qua. Bất quá từ hiệu quả tới nói, mặc dù không có được dày đặc như bầy ong vừa nãy, nhưng là tốc độ mũi tên nhanh như đàn châu chấu.
Thế nhưng, mũi tên khi phóng tới, Ngô Minh nhưng ngay cả mỉm cười trên mặt cũng không có thay đổi, chỉ là thân hình hơi nghiêng qua lại né tránh vài cái.
Phảng phất như hiệu ứng viên đạn quay chậm* thế giới kia, Ngô Minh chỉ dựa vào thân hình hơi lánh, liền tránh ra cung tiễn công kích. (*slow motion, cụ thể hơn các nàng có thể coi cảnh né đạn của nam diễn viên Keanu Reeves trong phim The Matrix 1999)
Hai cánh cung tiễn phóng tới nhìn như rất nhiều, nhưng trong đơn vị thời gian sẽ có lượng lớn khe hở chừa lại. Ngô Minh chính là dựa vào vi miểu*, thân thể di động thuộc cấp độ hào miểu, tại trong giữa các khoảng khe hở mưa tên dễ dàng né tránh. (*micro giây) (**mili giây)
“Tinh tế!” Báo lão cùng Xà lão cùng kinh hô lên.
Bọn họ đã từng cảm thụ qua được huyền khí của Ngô Minh, biết nàng đã đạt đến cửu tinh đỉnh phong, nhưng nghĩ không ra một cái cửu tinh huyền khí nữ võ giả, dĩ nhiên đã chạm đến trình độ khống chế thân thể tinh tế như vậy.
Tinh tế, là lĩnh vực khống thân mà nguyệt giai thánh giả mới có khả năng chạm đến. Nhưng mặc dù là nguyệt giai thánh giả, cũng tuyệt không có thể hời hợt tránh né như nàng vậy.
“Phần điệp báo khiêu vũ trong mưa tên, quả nhiên không sai.” Độc Cô Mặc từ tốn nói một câu. Tựa hồ biểu hiện của nàng đã sớm như trong dự liệu.
“Bắn tiếp!” Thân binh đội nha tướng làm sao có thể mặc kệ Ngô Minh tới gần? Lại là chỉ huy binh sĩ một trận loạn tiễn bắn ra.
Ngô Minh vẫn là dựa vào bước tiến, né tránh lượng lớn mũi tên. Chỉ bất quá bởi cự ly càng thêm tiếp cận, bất đắc dĩ đem tay trái tùy ý hất vài cái, vung rớt mấy nhánh mũi tên không tiện tránh né.
Biểu tình nàng hất rơi mấy cái mũi tên này, còn như là bộ dạng rất không nhịn được, thật giống như nói: Các ngươi đừng làm rộn…
Ngay sau đó, Ngô Minh cứ như vậy đến gần thuẫn trận rồi.
Nàng sẽ không phải là một người, mang theo một cái lang nha bổng xông trận chứ?
Trong đầu rất nhiều người nhảy ra cái ý niệm này.
Lúc cách thuẫn trận còn có trăm bước, Ngô Minh đột nhiên đem lang nha bổng vung lên, trong miệng quát lên: “Phá ——!”
Theo một tiếng này, cửu tinh huyền khí trong nháy mắt bạo phát.
Thân hình của nàng giống như thiểm điện vậy, vẽ ra một đạo tàn ảnh màu xanh, xông vào thuẫn trận.
Ùng ùng —— thuẫn trận phát ra thanh âm như bị cự thạch đập trúng.
Người ngã lá chắn bị đánh bay!
Đừng làm rộn, huyền vũ nữ tướng một mình xông trận, chúng ta không dám ầm ĩ như thế!
Vũ quốc binh sĩ quả muốn khóc…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.