Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Oa —— tay của ta! Tay của ta!” Tên thị vệ này không ngừng kêu thảm thiết.
Trong tia sáng mờ tối, mấy tên thị vệ chung quanh miễn cưỡng thấy da bàn tay cùng ngón tay của hắn đang không ngừng thối rữa, cũng không phải bị phỏng đơn giản. Cái gọi là cảm giác bỏng rát, chỉ là da trong khoảng thời gian ngắn thối rữa tạo thành một loại ảo giác đau đớn.
“Chuyện gì xảy ra?!” Có thị vệ không phản ứng kịp.
“Mọi người cẩn thận, chớ chạm vào cái cây này!” Bọn thị vệ nhắc nhở cho nhau.
Có thị vệ hiểu sơ được độc tính dược lý tiến lên quan sát, không khỏi kinh hô: “Thi độc! Thật là lợi hại thi độc, chưa từng có phản ứng nhanh như vậy!”
“Độc thi?!” Rất nhiều người kinh hô.
“Mau lấy gạo nếp giải độc!”
“Ở đây đi tìm đâu ra gạo nếp?”
“Mau đi ra tìm y quan cứu trị!”
Thị vệ chung quanh thất chủy bát thiệt*. (*bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói)
Tên thị vệ trúng độc một bên kêu thảm, một bên chạy ra ngoài.
Thân là thị vệ, mặc dù là đao chém trên da thịt cũng chỉ là kêu lên một tiếng đau đớn rồi thôi. Nhưng tiếng kêu thảm thiết của hắn lại ở bên tai không dứt, có thể thấy được cái độc tố này tạo thành thương tổn có bao nhiêu đau đớn.
“Một đôi tay này của Lưu lão đệ là không giữ được rồi…” Có thị vệ lẩm bẩm nói.
Đối với Huyền khí võ giả mà nói, đã không còn đôi tay, liền cơ bản tương đương với phế đi hơn phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030724/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.