Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng “Ngươi, ngươi cho ta ăn là món đồ gì?” Tuyên vương tử nhất thời liền mồ hôi lạnh xuống tới rồi. “Ngươi nói xem ta đã cho ngươi ăn cái gì?” Ngô Minh cười híp mắt hỏi ngược lại: “Phục Linh trưởng lão xem như là nửa cái sư phụ của ta, vì thế ta cũng không thể để bà ấy mất mặt có đúng không?” “Ngươi, ngươi hạ độc?” “Ai*? Đừng nói hạ độc có được hay không? Cho ngươi ăn chút độc dược làm sao liền nói khó nghe như vậy?” Ngô Minh vặn lấy ngón tay tính toán: “Không ít độc dược có rất nhiều chỗ tốt, tỷ như tăng tiến tuần hoàn máu, xúc tiến sự trao đổi chất, tăng nhanh đào thải nhân khẩu, xúc tiến lượng tiêu thụ quan tài…” (*chữ ai này thực ra chỉ là thán từ mà thôi) “Ngươi, ngươi quá…” Tuyên vương tử phẫn nộ đến muốn mắng cái gì, nhưng lại nhất thời không tìm được lời thích hợp. “Ngươi mắng nha, ta xem ngươi có năng lực mắng cái gì.” Ngô Minh cười hắc hắc nói: “Đổi ngươi là ta, một thân một mình tiến vào Vũ doanh, không có đòn sát thủ sao dám đến? Ngươi cho là ta thật sự thấy chết không sờn a?” Tuyên vương tử vừa nghe lời này, trong lòng ngược lại yên ổn không ít. Xem ra nha đầu này vẫn là còn muốn sống. Đặc biệt chỉ cần người còn ham muốn sống, như vậy hết thảy đều có thể cứu vãn. Tuyên vương tử lại lần nữa nổi lên ý nghĩ đem Ngô Minh lôi kéo đến trận doanh nước Vũ. “Lớn mật, con nha đầu chết tiệt kia!” Lộc lão nổi giận gầm lên một tiếng liền muốn hướng về phía nàng xông đến. “Bình tĩnh đừng nóng!” Hạc lão đột nhiên ngăn cản hắn: “Tuyên vương tử còn ở trên tay của nàng, nếu là xảy ra vấn đề làm sao bây giờ? Còn có viên thuốc kia nhất định là độc dược, lúc này ở cảnh nội nước Tấn, đi nơi nào tìm gấp thuốc giải?” “Nàng lại dám ở ngay trước mặt chúng ta cho Tuyên vương tử nuốt thuốc độc? Ai có thể nhịn chứ ta không thể nhịn!” Lão Lộc gấp đến độ giậm chân. “Chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ.” Ngược lại là bị dùng vũ lực đút độc dược Tuyên vương tử dặn dò thủ hạ của mình không nên hốt hoảng. “Chủ nhân, chuyện này làm sao có thể chịu?” Lộc lão là thiếp thân thị vệ của Tuyên vương tử, đối tượng mà mình phải bảo vệ lại ở trong tay đối phương, áp lực sơn đại*. (*lớn như núi) “Tiêu cô nương là một người thông minh, chúng ta lại là mãng phu sao?” Tuyên vương tử đặc biệt trầm ổn nói rằng. “Lời này vẫn tính xuôi tai.” Ngô Minh tựa hồ rất tán thưởng mà đem một đạo dây trói cuối cùng trên người hắn hoàn toàn mở ra. Đại thương vẫn cứ cắm trên đất, nhưng người đã thoát vây rồi. Nàng lại dám mở dây trói Tuyên vương tử ra? Cả đám phó thống lĩnh tương đối kinh ngạc. Thân hình tuyên vương tử thoáng lảo đảo. Bị trói quá lâu, huyết mạch không thông mà hắn không có ngã ngồi trên đất đã coi như thể trạng không tệ. Lộc lão mọi người muốn tiến lên nâng, lại bị ánh mắt Ngô Minh trừng, lại chỉ có thể ở mười mấy bước ngoài nhìn. Mười mấy bước ngoài đã xem như là tốt nhất, thời điểm nàng mới vừa vào Vũ doanh, bọn họ chỉ có thể ở ngoài trăm bước. Ngô Minh kỳ thực có đầy đủ nắm chắc. Liền coi như bọn họ ở chừng mười bước, chính mình cũng có thể đủ thời gian làm ra phản ứng. Hạc lão cùng Lộc lão thăm dò, nhân lúc Ngô Minh mở ra dây thừng, đem thân thể hướng về trước nho nhỏ nửa bước dò xét. Nhưng ánh mắt Ngô Minh lập tức như là lơ đãng hướng về bọn họ nơi đó thoáng nhìn. Trong lòng hai người cả kinh. Thân là cao thủ, dù cho là đối phương hơi chút cử động đều sẽ cảm giác được, bọn họ cùng Ngô Minh quả thực như giằng co lẫn nhau vậy, hơi có gió thổi cỏ lay đều sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền. “Ai nha, thật không tiện.” Ngô Minh nở nụ cười một tiếng: “Đao này cắt đứt một chút da trên cánh tay ngươi rồi.” Trên mặt nàng tràn đầy nụ cười. “Không quan trọng lắm, Tiêu cô nương cũng là không cẩn thận mà thôi…” Tuyên vương tử mới vừa ứng cảnh nói chuyện. Lại nghe được Ngô Minh lời kế tiếp. Ngô Minh mặt tươi cười tiếp tục nói: “Đều do hai vị thủ hạ của ngươi đột nhiên có chút động tác nhỏ, khiến ta sợ đến trái tim nhỏ nhảy tưng, vì lẽ đó tay run lên một thoáng mà.” Là ai cũng nghe ra được, điều này hiển nhiên là đang trách bọn họ tùy tiện hành sự, mưu toan cứu Tuyên vương tử. Lần này cả Lộc lão cùng Hạc lão cũng không thành công, bọn thị vệ Tuyên vương tử cũng không dám lộn xộn. “Đến, Tuyên vương tử mời ngồi.” Ngô Minh cười hì hì ra hiệu xin mời Tuyên vương tử ngồi xuống. Tuyên vương tử biết trình độ huyền võ của mình hoàn toàn không thể cùng nàng so sánh, liếc nhìn hơn mười vị thủ hạ cách đó không xa. Vén bào ngồi xuống. Kết quả Ngô Minh cùng Tuyên vương tử, liền như thế ngồi xuống ở hai bên bàn. Một vị nữ hài tử ở trong Vũ. Thoải mái bắt giữ thống lĩnh đối phương, thậm chí còn đường hoàng ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm, quả thật là trời lớn bao nhiêu tâm liền rộng bấy nhiêu… “Từ nửa đêm đến bây giờ, rượu chưa hết, Tuyên vương tử xin mời uống đi.” Ngô Minh cười xin mời Tuyên vương tử uống trà. “Vũ Tuyên ta chưa từng có quẫn bách giống như ngày hôm nay. Tiêu cô nương có đại tài năng, bên trong thập đại anh kiệt trẻ tuổi của trung nguyên. Tất có ghế cho cô nương.” Tuyên vương tử tâng bốc thân phận Ngô Minh một chút, ung dung tiếp nhận chén nước nàng rót ra. “Tuyên vương tử thật biết nói chuyện.” Ngô Minh cười cũng rót cho mình một chén nước trà. Loại phương thức nói chuyện này là phi thường thông dụng. Thời điểm ngươi bị kẻ địch quản chế, nếu là còn muốn mắng đối phương ngu ngốc, vậy thì tương đương với chửi mình là không bằng ngu ngốc. “Tiêu cô nương là để ta thử cái chén nước trà này có từng hạ độc hay không sao?” Tuyên vương tử giơ chén nước, đưa mắt hướng về phó thống lĩnh bên kia quét qua. Phó Thống lĩnh hơi điều chỉnh giáp trụ nơi giáp vai một thoáng. Động tác hơi gật đầu một cái. Tuyên vương tử trong lòng rõ ràng. “Phó thống lĩnh cũng đã gật đầu, ngươi liền yên tâm uống đi. Ta cũng không cần phải nghiệm độc.” Ngô Minh ha ha nở nụ cười một tiếng, chính mình trước đem tay áo chắn ngang đem nước trà uống vào trong miệng. Dám ở địch doanh uống nước, loại lá gan này có mấy nam nhân cũng làm được? Không có ai cảm thấy đây là hành động lỗ mãng, chỉ cần nghe nàng nói câu phó thống lĩnh gật đầu này, liền biết nàng vô cùng cẩn thận, hơn nữa năng lực quan sát đạt đến trình độ doạ người. Phó thống lĩnh chỉ là làm một cái ám hiệu nhỏ, nàng liền có năng lực phát hiện vạch trần tại chỗ, lần này còn ai dám giở trò? Tuyên vương tử quả thực hoài nghi Ngô Minh có phải là thuộc về họ ngư hay không, bởi vì chỉ có loại cá sinh trưởng con mắt ở hai bên đầu kia, mới có thể đem chi tiết nhỏ nơi khóe mắt nhìn ra rõ ràng như vậy. Ở dưới năng lực quan sát gần như vô hạn của tiến hóa khung máy móc, bất kỳ gió thổi cỏ lay trong Vũ doanh đều bị nhìn rõ mồn một. Ngay sau đó, Ngô Minh lại cầm lấy một khối bánh ngọt, thả vào trong miệng ậm ừ gật đầu: “Hương vị không sai, cũng không biết là đầu bếp từ nước Tấn đi theo các ngươi bôn tập, hay là từ nước Vũ xa xôi kia mang đến.” “Tự nhiên là mang đến.” Tuyên vương tử cười cợt: “Vốn là là đã sớm chuẩn bị kỹ càng hầu hạ cho Sở nữ tướng, không nghĩ tới cho cô nương đi đầu hưởng dụng.” “Làm sao? Thiệt thòi?” “Nơi nào nơi nào? Nếu sớm biết là Tiêu cô nương phẩm định, còn muốn từ nước Vũ mang đến bánh ngọt càng tốt hơn mới phải.” Tuyên vương tử dần dần khôi phục phong độ vương tử, bắt đầu cùng Ngô Minh có hỏi có đáp lên. Hai người ở trung ương đại doanh, hơn trăm thị vệ duy trì khoảng cách nhất định nhìn kỹ, ngồi ở bên cạnh bàn nói chuyện phiếm… Tình huống như thế, tuyệt đối là cảnh tượng tuyệt thế trung nguyên trăm năm qua không có. “Các ngươi bôn tập nước Tấn xa như vậy. Không sợ thâm nhập địch sau lại bị vây diệt, thực sự là gan lớn a.” Ngô Minh vừa ăn vừa cười đùa nói. Tuyên vương tử nở nụ cười: “Nhờ hồng phúc của cô nương, còn chưa bị nước Tấn phát…” Ngô Minh duỗi tay ra sau một cái. Pặc —— Một mũi tên nhọn phóng tới, bị Ngô Minh từ sau đầu nắm lấy. Lúc này phong thanh của mũi tên nhọn phóng tới mới truyền đến. Đây là tập kích bắn lén! Phốc xuy! A —— Trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay trái Tuyên vương tử liền bị mũi tên này xuyên qua. Tuyên vương tử tay phải nắm lấy tay trái bị đóng ở trên bàn, không nhịn được oa oa kêu loạn. Đám người phó Thống lĩnh, Lộc lão không có bất kỳ phản ứng nào. Bởi vì đều xem tới choáng váng. Mặc dù chuyện này là phó thống lĩnh tự mình sắp xếp, nhưng không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy. Phát sinh cái gì? Rất nhiều thị vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngô Minh, đều không có nhìn rõ ràng trong nháy mắt vừa nãy là có chuyện gì xảy ra. Hồi tưởng một chút, tựa hồ là một mũi tên nhọn từ nơi bí ẩn xa xa trong Vũ doanh phóng tới. Bởi tốc độ mũi tên cực nhanh, phong thanh thậm chí còn đến muộn hơn tên. Nếu là người bình thường, dù cho là đám người Lộc lão, nếu là vào thời khắc này phân thần, kết quả không nguy hiểm đến tính mạng cũng phải bị thương. Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, vị Tiêu Nhược Dao này quả thực như sau đầu mọc thêm con mắt. Cư nhiên thân thể bất động thậm chí ngay cả đầu cũng không. Chỉ là trong giây lát đem tay phải hướng về sau đầu duỗi một cái, liền vừa đúng lúc nắm lấy mũi tên phóng tới. Trời ạ! Rất nhiều thị vệ hoặc tướng lĩnh biết dùng cung tên, đều nhìn tặc lưỡi. Không đề cập tới làm sao quan sát được mũi tên đánh lén, riêng là phần lực tay trở ra sau đầu trảo mũi tên này, ở đây liền không có mấy người dám nói mình có thể làm được. Đây nhưng là lãnh tiễn mà phong thanh còn tới muộn hơn cả tên bắn tới! Chí ít cũng là tứ thạch cung bắn ra, bằng không sẽ không có tiễn tốc nhanh như vậy! Vậy nàng làm sao bắt được? Chẳng lẽ là song thủ khẽ vung, lực có nghìn cân? Người thường xem trò vui, trong nghề nhìn môn đạo mà nói. Chỉ có Lộc lão cùng Hạc lão hai vị cao thủ cấp bậc nguyệt giai thánh giả. Mới có thể cảm giác vừa nãy trong nháy mắt đó, trên người Ngô Minh có bạo phát qua huyền khí. Nàng tựa hồ rất tiết kiệm. Chỉ là trong nháy mắt đem huyền khí bộc phát ra phát huy tác dụng lớn nhất. Nên nói như thế nào, loại tiết kiệm này quả thực làm hai vị cao thủ xấu hổ. Bởi vì bọn họ muốn tiết kiệm, cũng không làm được đến trình độ như thế này. Nàng cho huyền khí là cái gì a? Cho đòi lập tức đến, vung tay liền đi? Làm sao làm được đột nhiên bạo phát lại đột nhiên thu lại? Hai vị cao thủ nhìn chăm chú một chút, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt đối phương. “Ai nha nha, Tuyên vương tử tay của ngươi làm sao bị người bắn trúng?” Ngô Minh mở to mắt nói lời thừa thải, tay của nàng còn giơ cao ở trên chuôi mũi tên. Thậm chí còn lay động sang hai bên. Tuyên vương tử cả người đau đến gục xuống bàn. Trước tiên sau khi hét thảm, hắn đã cố nhịn xuống không lại gào lên đau đớn, nhưng là toàn bộ bàn tay bị đóng ở trên bàn đau đớn, vẫn là làm hắn gần như bị co giật vậy không thể tự khống chế mà dán ở trên bàn giãy dụa. Hắn chưa từng có chịu qua đối xử như vậy, cũng không có trải qua đau đớn như vậy. Ngày hôm nay Ngô Minh xem như là để hắn trải qua khổ sở mới biết vị ngọt*. (*nguyên gốc – 历苦思甜了) “Tuyên vương tử. Không đề cập tới ta ở trong Vũ doanh làm thiếp thân hầu gái cho ngài, chỉ bằng vào quan hệ tốt của chúng ta, ta liền nhất định báo thù cho ngươi!” Ngô Minh trên mặt mang theo nụ cười mà đem tay trái đè ép tay trái bị thương của Tuyên vương tử một chút, tay phải đem mũi tên đột nhiên nhổ ra. Đầu mũi tên mang theo máu tươi cùng một điểm thịt nát bị mạnh mẽ cũng kéo ra, Tuyên vương tử kêu lên một tiếng, suýt nữa đau đến ngất đi. Ngô Minh đem kính cung vẫn đeo ở trên vai trái lấy xuống, lấy phương thức khác biệt với thần tiễn thủ bình thường: Cánh tay trái hơi loan, bắt đầu giương cung. Trong nháy mắt, rất nhiều người nghi vấn: Vì sao cánh tay trái nàng giơ cao cung lên còn muốn uốn cong? Cái này không phải muốn tiêu hao càng nhiều lực sao? Kỳ thực Ngô Minh trong lòng có cỗ hờn dỗi: Ta ngất, không cong cánh tay, liền sẽ phát sinh bi kịch ngực chặn dây cung… Các em gái cự* ngực đều là bắn tên như thế chứ? (*to; lớn; bự) Ừ, nhất định là… Bằng không dây cung sắc bén, còn không thành sợi dây tước thịt? Ngô Minh chỉ có thể tự an ủi mình như thế. ( chưa xong còn tiếp…)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]