Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Có mấy người xuất hiện ở đêm trước khi xuất chinh, nói sau khi chiến tranh kết thúc ta sẽ về nhà kết hôn.
Ngô Minh mặc xác thế tử, cũng là khiến hắn cảm thấy vô cùng lúng túng.
Bi Thu ông lão ở phía sau thế tử muốn cười.
Từ xưa tới nay còn chưa từng có ai được thế tử quan tâm tới như vậy. Loại thời khắc mấu chốt trước khi lâm trận này, được thế tử dặn dò riêng, thậm chí tha thiết biểu đạt muốn ở biên cảnh hiểm địa chờ bằng được, đây là quan tâm cỡ nào?
Cũng từ xưa tới nay chưa từng có ai lại từ chối hảo ý của thế tử như vậy. Dĩ vãng chỉ cần hơi quan tâm đến đám thuộc hạ, tự nhiên giành được vô vàn cống hiến đáp lại. Dù sao thiên lý mã luôn sẵn có nhưng Bá Nhạc* lại thường không có sẵn, có thể được chủ nhân coi trọng như thế, thực sự sẽ làm người cảm ân đái đức. (*Bá Nhạc một người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa – ý cả câu là những người xuất sắc không phải là hiếm, nhưng rất ít quân chủ có thể khám phá nhìn nhận ra)
Nhưng Ngô Minh tựa là một cái liếc mắt ném đi qua như thế, tạp cho thế tử đều sắp không thở nổi. Bi Thu ông lão nhìn thú vị.
Ngẫm lại xem, toản thạch vương lão ngũ* nhất nước Tề chính là ai? Đương nhiên tựa là Thế tử a! Coi như là toàn bộ Trung Nguyên, như vậy ưu tú điều kiện tiểu tử chỉ sợ bấm tay cũng năng lực đếm ra. (*từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030683/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.