Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng Giữa núi rừng. Nơi ở tạm thời của mã tặc, mã tặc tiểu đội xuất ngoại đánh cướp lương thực trở về. “Ha, Bán Đao Mi, hôm nay về đến đúng lúc sớm a.” Mã tặc canh gác cửa khẩu núi nhỏ quay về đầu mục tiểu đội kêu lên. Mã tặc tiểu đầu mục bí danh gọi là Bán Đao Mi. Bởi vì mấy năm trước lúc mới vào nghề mặt trên bên trái con mắt đã bị người dùng đao chém chúng tạo thành vết tích, khiến cho lông mày phá huỷ hơn nửa, vì lẽ đó bị gọi là Bán Đao Mi. Nếu là đao này khảm toàn bộ, chỉ sợ mệnh đã sớm không còn. “Ngày hôm nay có thu hoạch bất ngờ, cái này…” Mã tặc tiểu đầu mục có chút lúng túng không biết nói thế nào. Hắn đi ngựa ở trước, sau đó mấy cái mã tặc chen chúc xung quanh một con ngựa. Trên con ngựa bị vây ở chính giữa, là một cái tiểu cô nương cười tươi rói ngồi ngay ngắn trên yên. Mã tặc tiểu đầu mục tựa hồ có chút sợ tiểu cô nương này. Mấy cái mã tặc bao vây ở bên cạnh cũng vậy. “Yêu, tiểu nha đầu nhà ai lại bị ngươi bắt giữ? Món hàng này không tệ a! Nhưng mà không giống nữ tử nông gia địa phương a.” “Da dẻ nữ tử nước Tề càng so với Vũ quốc chúng ta còn muốn trắng hơn a, không nghĩ tới phía bắc cũng có tiểu mỹ nữ như thế.” Cô gái kia là khoảng mười ba mười bốn tuổi, mắt to môi mỏng, ai ai cũng nhìn ra được là trời sinh mỹ nhân bại hoại. Nhóm mã tặc ở ven đường nhìn mê tít mắt. Mấy cái mã tặc vứt lại một đám thương nhân đã bị hành hạ đến không còn khí tức, ôm vai cười cợt tập hợp lại đây nhìn. “Tiểu nha đầu này nếu là lại chờ mấy năm, tuyệt đối là câu lòng người tiểu nương bì.” “Nhìn da dẻ nàng, trắng trẻo như muốn toả sáng vậy, cảm giác khá là giống hoa tuyết bạc.” “Hảo trắng mịn a, không phải đoạt tới hiến cho lão đại làm áp trại phu nhân chứ?” Nhóm mã tặc một trận cười lớn. Dựa theo thói quen bình thường của mã tặc, gặp phải nha đầu đẹp như thế. Quá nửa là sẽ chà đạp một hồi. Nhưng cái tiểu đầu mục này tựa hồ không có ra tay, rất có thể là muốn dâng lên cho lão trước hòng nịnh nọt. “Tiểu cô nương này nhưng lại đủ vị. Lão đại nhất định sẽ yêu thích!” “Ai nha nha, đem nàng để nằm ngang xuống, đây là muốn người ba ngày không xuống giường nha!” “Hảo trắng mịn a, nộn muốn chảy ra nước đến.” “Là nơi nào chảy nước đây? Khà khà khà.” Nhóm mã tặc huân thoại* dần đầy. (*lời nói thô tục) Không nghĩ, tiểu cô nương kia lại mày liễu dựng thẳng, quát một tiếng: ” Người nào còn dám lải nhải bên tai, cẩn thận roi cảu lão đại ta đập nát miệng các ngươi.” Một đạo bóng roi lay động, đùng một tiếng giòn giã phát sinh trong không trung. Tiểu cô nương này tự nhiên là Ngô Minh. Nàng cùng thế tử thương lượng kế sách hay. Làm một phen chuẩn bị sau, chạy đi hơn một ngày đến khu vực mã tặc hoạt động. Mấy ngày kế tiếp, rốt cuộc tìm được tung tích mã tặc. Đụng phải tiểu đội mã tặc, bị nàng hầu như nửa bức nửa xin mà dẫn tới nơi ở lâm thời của đám mã tặc. Đương nhiên tiểu đầu mục này phần nhiều chính là càng thèm nhỏ dãi ở sắc đẹp của nàng. Bán Đao Mi cảm giác mình ăn không vô tiểu cô nương này, nhưng lão đại rất có thể đánh thắng nàng. Đến thời điểm đó không chừng mình sẽ được chia cho một chén canh, chẳng phải rất tốt đẹp ư? Mặc dù ăn không được, cũng coi như là có công hiến mỹ. Tiểu đội mã tặc không nghĩ tới nước Tề sẽ làm ra phản ứng nhanh như thế. Càng không nghĩ tới một tiểu nha đầu như vậy lại có liên hệ gì với quân đội nước Tề, vì lẽ đó không có bao nhiêu phòng bị liền dẫn nàng đến đây. Bán Đao Mi cảm thấy yên tâm: Cái tiểu nha đầu như thế, mặc dù mình đánh không lại, nhưng dê nhập bầy sói, sẽ có năng lực làm lộn tung lên được bao nhiêu? Huống hồ mã tặc nguyên bản không có chỗ ở cố định, nếu là nghe thấy được có mùi nguy hiểm. Kéo ngựa tiến vào trăm dặm phụ cận là chuyện thường như cơm bữa. Để quan gia đi ăn hôi đi! “Hắc! Hảo tiên pháp!” Nhóm mã tặc biết hàng, liếc mắt liền nhìn ra tiểu nha đầu này chí ít luyện qua mấy năm tiên pháp. “Bán Đao Mi, sẽ không phải là ngươi bị nàng áp tải đến chứ?” Có mã tặc đột nhiên nghĩ đến loại khả năng này. Cũng có mã tặc thân mang huyền khí nhìn ra trên người nàng có huyền võ, nhắc nhở: “Cẩn thận có gai đâm tay!” Bán Đao Mi nét mặt già nua không nhịn được: “Phi! Là nàng muốn nhập bọn.” “Yêu? Tiểu cô nương muốn nhập bọn?” Một đám mã tặc đều cảm thấy mới mẻ. “Không sai!” Ngô Minh đem roi xoạt xoạt vung một cái, vẽ cái vòng lớn: “Ta là muốn trở thành mã tặc vương nữ nhân!” Nhóm mã tặc nghe lời nói tràn đầy cảm xúc tự hào của Ngô Minh. Nhưng rất không nể mặt mũi dồn dập biểu thị không hiểu ra sao. “Ồ? Nàng muốn trở thành mã tặc vương?” “Không phải. Ta nghe thật giống như không phải ý tứ này, nàng muốn trở thành tiểu thiếp phụng dưỡng mã tặc vương. Đúng. Là cái hàm nghĩa kia.” “Ừ, không sai, muốn trở thành mã tặc vương nữ nhân, nguyên lai nàng muốn gả cho mã tặc vương.” “Đó chính là nói lão đại của chúng ta sao?” Nhóm mã tặc nghị luận sôi nổi. Nghe được lời bình luận như vậy, Ngô Minh suýt nữa từ trên ngựa té xuống. Khổ rồi a —— Một thế giới khác ( vua hải tặc) kinh điển trích lời: [ ta muốn trở thành vua hải tặc! —— Luffy D Monkey] Lời nói cỡ nào dốc hết thanh xuân rực rỡ! Ngôn từ cỡ nào tràn ngập nhiệt huyết dâng trào! Vốn tưởng rằng phỏng theo khẩu hiệu vua hải tặc, nói ra sẽ có cỡ nào khí thế, nhưng thay đổi một chữ sau cuối, lại chênh lệch nhiều như vậy? “Ta là muốn trở thành mã tặc vương nữ nhân!” Ngô Minh có chút phát điên kêu to giải thích: “Là ta muốn trở thành! Không phải dựa vào người khác trở thành!” “Ha ha ha ——” Nhóm mã tặc cười to một trận. “Ta chính là mã tặc vương, tựa là ngươi muốn trở thành người đàn bà của ta?” Một tiếng nói thô lỗ vang lên. Cưỡi một con ngựa cao lớn, thân hình khôi ngô mã tặc thủ lĩnh xuất hiện. Không có gì đặc sắc a, Ngô Minh trong lòng cảm thấy. Rất khỏe mạnh, trên mặt có ít vết tích, con mắt có chút thần quang, sau lại không còn bất kỳ chỗ nào đặc biệt. Chỉ có điều một bộ trang phục màu đen so với mã tặc thông thường càng dễ gây chú ý. “Ngươi chỉ là mã tặc thủ lĩnh chứ? So với mã tặc vương nhưng còn kém xa!” Ngô Minh hừ một tiếng. Có mã tặc kêu lên: “Ngươi từ đâu tới a?” Ngô Minh giương mặt lên nói: “Ngươi cần phải quản sao? Ngược lại hiện tại cô nãi nãi sắp trở thành thủ lĩnh mới của các ngươi rồi!” Nhóm mã tặc sững sờ, rất nhanh cười ha ha. Không ít người cân nhắc, chưa từng có nữ tử dám đơn độc tiến vào bên trong trại mã tặc. Tiểu nha đầu còn trẻ như vậy lại quả là có gan lớn, phỏng chừng là bị cái tiên sinh kể chuyện nào đó làm ảnh hưởng, ngây thơ cho rằng mã tặc giang hồ gì đó chính là mỹ hảo cỡ nào. Có cái ông lão thân hình nhỏ gầy theo bên người thủ lĩnh, đi lại gần kêu lên: “Tiểu cô nương, ngươi là xem sách gì vậy? Có thể nói bên trong quyển sách kia viết về mã tặc như thế nào không?” Ông lão này phỏng chừng là quân sư quạt mo. Ngô Minh nhớ tới trong tin tức tình báo. “Ai? Làm sao ngươi biết?” Ngô Minh kêu lên, từ bên trong túi đeo trên yên ngựa thuận lợi rút ra một quyển sách, tiện tay giương lên nói: “Hành trình của ta là núi non trùng điệp! Từ hôm nay về sau các ngươi theo ta, liền ăn ngon uống say. Chúng ta muốn chinh phục cả thiên hạ, cưỡi ngựa chạy đến hết muôn nơi!” Trong loáng thoáng, mọi người có thể nhìn thấy trên bìa ngoài quyển sách kia là ba chữ 《 mã tặc vương 》. “Khẩu khí thật là lớn a.” Cả đám mã tặc đều cười. Nhóm mã tặc không phải là không có tâm đề phòng cảnh giác, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới tiểu nha đầu còn trẻ như vậy lại có can đảm một mình thâm nhập làm sát thủ. Nữ võ giả nguyên bản hiếm thấy, lại có mấy cái hiệp nữ có can đảm xông thẳng vào ổ trộm cướp như thế? Vừa nãy mã tặc thủ lĩnh đã đánh ra ám hiệu, khiến bọn thuộc hạ đi ra tra xét chu vi mấy dặm dặm, cũng chú ý xem có dấu vết gì lưu lại hay không. Thủ lĩnh có năng lực thống suất mấy chục mã tặc, còn dám tránh né đợt càn quét, vượt qua biên giới đi tới nước Tề, không phải là ngớ ngẩn. Huống hồ bên cạnh hắn còn có cái ông lão gầy đảm nhiệm vị trí quân sư quạt mo. Chỉ là mã tặc thủ lĩnh vẫn đang luôn quan sát Ngô Minh, càng xem càng là ngứa ngáy trong lòng, căn bản không để ý tới lời Ngô Minh nói, cười ha ha hướng về Bán Đao Mi nói rằng: “Ngươi ngày hôm nay đánh trở về con mồi tốt a. Sẽ có trọng thưởng!” “Thủ lĩnh, nàng là tự mình muốn tới! Lúc chúng ta đánh cướp nàng, nàng nghe nói chúng ta là mã tặc, liền muốn theo tới.” Bán Đao Mi chỉ lo xảy ra sự cố gì, vội vàng nhắc nhở nói: “Hơn nữa nàng có công phu huyền khí! Mấy người chúng ta đánh không lại nàng.” Đến phiên mã tặc thủ lĩnh hừ một tiếng: “Ta nhìn ra được. Nha đầu này chỉ là có hai sao huyền khí nho nhỏ, sợ cái gì?” “Lão đại uy vũ!” “Lão đại nhưng là cao thủ huyền khí năm sao!” Bọn thủ hạ một trận nịnh nọt. “A? Ngươi là mấy sao? Sẽ không phải là năm sao chứ?” Ngô Minh biến sắc, nhìn mã tặc thủ lĩnh. “Ha ha…” Không chờ thủ lĩnh trả lời, ông lão gầy đã cướp lời nói trước: “Tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi liền đã năng lực đạt tới trình độ hai sao, còn quả thật khó khăn. Không biết là tiểu thư nghìn cân của võ quán nhà ai a?” “Ngươi quản được sao?!” Khóe mắt Ngô Minh thoáng nhìn, căn bản không phản ứng hắn. “Tiểu nha đầu, ngươi coi như nhập bọn, chúng ta cũng phải biết lai lịch xuất thân. Bằng không làm sao tin được?” Ông lão gầy tựa hồ ưỡn ra tư thế giảng đạo lý: “Coi như là làm thủ lĩnh, chúng ta vẫn phải biết thân phận lão đại có đúng hay không?” Ngô Minh chính đang nhìn mã tặc thủ lĩnh một bộ dáng vẻ có chút lo lắng đánh không lại, nghe xong lời này mới phân tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Có đạo lý, bất quá vạn nhất ta nói ra, nơi này có mật thám quan trà trộn, chẳng phải là liên lụy người trong nhà?” Nàng vừa nói như thế, toàn bộ mã tặc đều nở nụ cười, một điểm hoài nghi cùng lo lắng trong lòng hầu như đều tiêu trừ sạch sẽ. Mã tặc thủ lĩnh cùng ông lão gầy cái quân sư quạt mo này liếc mắt nhìn nhau, đều biết phán đoán của đối phương. Coi quả thật là tiểu nha đầu chưa va chạm nhiều nhưng tự cho là thông minh, nhất định là từ trong nhà lén chạy ra. Mỹ vị tự dâng tới tận cửa như vậy, cũng không thể lãng phí. Mã tặc thủ lĩnh quả thực bắt đầu tưởng tượng, cảnh mình ở trên giường đem vị cô nương này lột thành tiểu bạch dê. Đến thời điểm đó để cho nàng biết thế đạo hiểm ác, làm cho nàng biết mùi của đàn ông, ha ha ha! Mã tặc thủ lĩnh nổi lên sắc tâm. Dù cho là xuất thân cái võ quán thì thế nào? Gạo nấu thành cơm, đến lúc đó có thả thì bản thân nàng cũng không chịu đi. Khi mã tặc thủ lĩnh liền muốn tiến lên trước kéo Ngô Minh một cái, ông lão gầy liền tiến tới. “Lão đại, chúng ta cần cẩn thận một chút.” Ông lão gầy phát huy đầy đủ tác dụng nhắc nhở của quân sư quạt mo. “Há, ngươi có biện pháp thăm dò nàng một thoáng sao?” Ông lão gầy gật gù, kêu lên: “Nha đầu, nghe khẩu âm của ngươi, tựa hồ là người phủ Huyền?” “A? Ngươi nghe được?” Ngô Minh từ sau khi cùng mã tặc gặp gỡ, dùng ngữ điệu tựa là khẩu âm thủ vệ ngân khố huyện nha của phủ Huyền, mà trước đây từng có lần nàng làm nhiệm vụ tông môn ở đó. “Chúng ta là đồng hương a!” Lão đầu gầy nói: “Lẽ nào ngươi là truyền nhân Diêu gia tiên?” “Diêu gia tiên? Chưa từng nghe nói.” Ngô Minh hồi ức một thoáng, lắc lắc đầu. Ông lão gầy lại nói: “Huyện lão gia cùng ta rất thân, hắn cái nhị di thái* kia đã sinh hay chưa? Là nam oa hay là nữ oa?” (*vợ lẽ) “Ngươi nói cái gì a? Dì hai sinh hay chưa sinh đối với ngươi có can hệ gì?” Ngô Minh chớp mắt to hỏi ngược lại: “Lại không phải con* của ngươi, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm cái gì?” (*nguyên bản là chủng – 种, nghĩa là nòi giống thường dùng cho thú vật nhiều hơn, ở đây ám chỉ lão già này có gian tình với vợ bé huyện lão gia mà sinh ra cẩu tạp chủng) Nhóm mã tặc nhất thời cười vang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]