Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng “Ngươi xem, ta đã nói rất đau. Ngươi ở đoạn đường về nhà thật đúng là giỏi nhịn a, đều là người nhà có cái gì mà ngại?” Hỗ Vân Kiều chỉ vào cái mông Ngô Minh, nhanh mồm nhanh miệng: “Cái Từ Côi kia ra tay thật độc ác, lại đánh sưng thành như vậy.” Cái mông ngươi mới sưng lên! Đây là mông tròn căng mẩy… Ngô Minh bưng cái mông né tránh thật xa. Vừa nãy không cẩn thận lại bị Hỗ Vân Kiều tập kích cái mông, thực sự quá mất mặt. Chuyện sờ mó nữ hài tử như vậy nhưng nên là bản trạch nam ta đây làm ra, làm sao có thể để nữ hài tử đùa nghịch mò ngược lại chứ? Thực sự là thẹn với vinh quang bộ tộc Long Ngạo Thiên… Ách, bộ tộc Long Ngạo Kiều… Xác thực, ở trong mắt Hỗ Vân Kiều, nơi đó của Ngô Minh thật giống như là bị Từ Côi nặng tay đánh sưng lên. Cái chuyện giống này cũng không có cái gì có thể biện giải? Đều do tiến hóa khung máy móc bẫy người a. Ngô Minh trong lòng ai oán một câu. Nhưng ở trong mắt nam nhân như Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương, vóc dáng Ngô Minh bây giờ càng mê người hơn rất nhiều. Đặc biệt là phối hợp với eo thon cùng tay chân nhỏ nhắn của nàng, càng thêm vào hơn một loại cảm giác quyến rũ động lòng người. Mục Thanh Nhã ở bên cạnh tập hợp lại đây, khuôn mặt có chút hồng chọc vào Hỗ Vân Kiều một cái. Hỗ Vân Kiều rất nhanh tỉnh ngộ, lại lưu ý đến Ngô Minh một mặt ai oán, nhất thời phát hiện cử chỉ của mình tựa hồ có chút quá mức đối với Tiêu Nhược Dao, không khỏi bật cười: “Ai nha thật không tiện, ta đã quên còn có hai cái đại nam nhân ở đây. Bất quá ca ca ta là người mình, thế nhưng đội trưởng à…” Ánh mắt Hỗ Vân Kiều ở trên thân hai cái đại nam nhân loạn miểu*, một bộ các ngươi còn muốn ở lại đây làm cái quái gì hả. (*nhìn chăm chú) Đặc biệt đối với đội trưởng Tông Trí Liên, đối với loại người có nhân phẩm đáng khinh bỉ kia quả thực là mang đầy ý vị ghét bỏ, thật giống như đối phương tựa là kẻ đại xấu xa vậy. Hỗ Vân Thương ở bên ho nhẹ một tiếng. Ta là người một nhà là có ý gì? Hắn ở trong lòng không chỉ có loạn tưởng. “Không nên nói chuyện lung tung có được hay không?” Ngô Minh cũng nghe được câu nói không hợp lý này, vội vã kháng nghị. Tông Trí Liên cũng giơ cây quạt kháng nghị nói: “Ngươi đó là cái ánh mắt gì a? Thật là quá phận quá đáng rồi!” “Nhìn cái dáng dấp cầm cây quạt phe phẩy kia của ngươi, liền biết là công tử háo sắc!” Hỗ Vân Kiều đi qua liền muốn đạp hắn. “Cây quạt đối với công tử có quan hệ, nhưng cùng sắc lang không có quan hệ, ta yêu cầu ngươi trả sự thuần khiết lại cho cây quạt!” Tông Trí Liên ngoài miệng thật giống như rất cứng, nhưng vừa kháng nghị vừa trốn chạy khắp nơi: “Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh lại được ta a? Bản đội trưởng không cùng ngươi chấp nhặt. Không phải vậy cẩn thận ta đánh cho ngươi cái mông nở hoa.” “Nhìn đi, ta đã nói ngươi là một tên công tử háo sắc mà.” Hỗ Vân Kiều bắt được lý dường như đuổi theo Tông Trí Liên đòi đánh. Náo loạn một phen, vẻ lúng túng của Ngô Minh cũng là giảm bớt không ít. Hỗ Vân Thương sau khi ra tay ngăn muội muội, Tông Trí Liên lôi kéo hắn bất đắc dĩ rời đi: “Đêm nay trước tiên nghỉ ngơi. Có chuyện gì sáng mai lại nói. Hai đại nam nhân chúng ta liền ngủ đi thôi.” “Các ngươi đã sớm nên đi rồi!” Hỗ Vân Kiều hầu như là vội vàng đem hai người đánh chạy, sau đó lôi kéo Ngô Minh kêu lên: “Hai chân ngươi cuối cùng cũng coi như bình phục rồi, thật đáng mừng. Nhưng cái mông sưng lên không tiện bôi thuốc, vẫn là để cho ta cùng Thanh Nhã đến giúp ngươi bôi thuốc đi.” Mục Thanh Nhã ở bên cũng gật đầu, đồng thời nhìn cái mông Ngô Minh ngẩn ra. Khi còn bé nàng gặp qua có một cô gái trong gia tộc phạm sai lầm, bị lão nhân trong tộc đánh cái mông sưng lên. Nhưng nàng nhìn Ngô Minh, cảm thấy thật không phải sưng… Nhưng lại không nói ra được tại sao lại như vậy. Ngô Minh vắt chân lên cổ mà chạy, Hỗ Vân Kiều liền ở phía sau truy đuổi. Bọn hạ nhân đang nghỉ ngơi. Lại nghe thấy trong sân mấy vị chủ nhân đánh tới nháo lui. Cái thời đại này làm ra con người đều có tính tự giác, tuy rằng trong lòng nổi lên bát quái chi tâm*, nhưng phi thường hiểu chuyện không có ra can thiệp. (*tính tò mò nhiều chuyện) Hai nữ tử phía trước nhảy lên luồn xuống, một nữ tử ở phía sau theo sát. Đương nhiên hai vị trí đầu là Ngô Minh cùng Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã ở phía sau muốn ngăn cản nhưng không hét lên được chỉ có thể làm ra nét mặt lo lắng. Cảnh giới huyền khí của Ngô Minh bây giờ có thể so với Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã gộp lại đều cao hơn, hai nữ tử làm sao cũng đều không bắt được nàng. Trong lúc nhảy từ trước ra sau từ sau lên trước đó. Ngô Minh còn muốn hai tay bí mật bảo vệ ngực, miễn cho nơi nào đó bởi vì đột nhiên lớn lên mà quá mức dễ thấy. Đặc biệt bởi thân hình nhảy tới nhảy lui, vạn nhất nảy tưng lên, coi như là bị nhìn ra rồi… Hỗ Vân Kiều nhìn thấy động tác Ngô Minh để hai tay ở trước ngực, cảm thấy phi thường khả nghi, nhưng cũng cho rằng nàng là cố ý biểu hiện một loại cảm giác bán manh*: “Đáng ghét! Ngươi đứng lại, đừng cố làm ra bộ dáng rất khả ái chọc tức ta! Không phải là huyền khí đột nhiên còn cao hơn ta sao? Xem ngươi vui mừng chưa kìa.” (*tỏ vẻ đáng yêu) May là ánh trăng tuy sáng. Vẫn không thể thấy rõ. Hai chân bôn tẩu liên tục, cái mông liền không thấy quá rõ ràng, mà tình huống khác thường trước ngực Ngô Minh cũng không có bị nhìn ra. Trong lòng Ngô Minh thầm cảm thấy oan uổng. Cái này không phải vui mừng có được hay không? Thế giới này lại không có áo ngực hay áo nịt ngực dành cho vận động, ngươi để ta làm sao bây giờ? Đương nhiên mặc dù có những thứ đó, hoặc là Ngô Minh tự mình phát minh ra, nhưng có nguyện ý mặc hay không liền không dám nói chắc. Trong lúc chạy đuổi, Ngô Minh ngược lại nhớ tới ở ngoại môn Tàng Kinh Các đã từng nhìn thấy một ít bộ pháp thư tịch khinh công. Hơi suy nghĩ, nàng bắt đầu triển khai các loại khinh công. Tuy rằng không phải thuộc về đẳng cấp Lăng Ba Vi Bộ. Nhưng ở trong mắt một ít người bình thường, tuyệt đối làm người ta nhìn mà than thở. Rất nhiều bọn hạ nhân vịn cửa sổ, khe cửa nhìn lén, trong lòng không khỏi bội phục. Không hổ là chủ nhân do tổng quản đại thái giám sắp xếp, cái tiểu cô nương còn nhỏ tuổi này lại liền có khinh công lợi hại như vậy. Thậm chí có vị sư gia phòng thu chi dựa sát khe cửa mà rung đùi đắc ý: “Nhìn xem, quả thực như tiên nữ lăng ba vậy.” Trải qua cái sự việc làm ầm ĩ như muộn trảo tặc này, Ngô Minh sau một phen nhảy chơi đùa nhót tưng bừng, hình tượng của nàng ở bên trong lòng đám ở hạ nhân Thu Diệp viên càng trở nên cao lớn hơn. Ở bên trong phòng chạy tới chạy lui vài vòng. Hỗ Vân Kiều cuối cùng cũng coi như dừng lại. Không đuổi kịp, căn bản không ở cùng một đẳng cấp. Nàng thở hổn hển liên tục, Ngô Minh nhưng khí tức vẫn đều đều liền ngay đến mồ hôi đều không có đổ ra. Hiện tại thể năng tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh quá cao. Nhờ huyền khí tiến bộ, thanh thể lực lại liên tiếp được nâng cao hai lần. Quả thực là đã đạt gấp đôi trước đây. Hơn nữa hiện tại còn muốn ở vào trạng thái còn lại 80%, coi như mấy cái Hỗ Vân Kiều tới bắt, chỉ sợ cũng liền đến cái bóng cũng đều không bắt được. “Phù phù phù —— được, Nhược Dao, có bản lĩnh ngươi cũng đừng trở về phòng ngủ.” Hỗ Vân Kiều xoa eo chỉ vào Ngô Minh ở trên mái hiên phòng đối diện. “Dựa vào cái gì a?!” Ngô Minh tương đối ai oán, chính mình căn bản không nghĩ đến tình huống sẽ diễn biến như thế này. “…” Hỗ Vân Kiều con ngươi chuyển loạn cũng không tìm ra lý do chính đáng để mình có thể bôi thuốc cho Ngô Minh, thẳng thắn không nói lý kêu lên: “Ngươi không nghe hảo ý của ta, ta liền không cho ngươi vào phòng ngủ.” Dáng vẻ bây giờ của nàng quả thực như là tiểu hài tử đang giận hờn vậy. Mục Thanh Nhã ở bên kéo tay Hỗ Vân Kiều, dùng thủ thế ra dấu. “Ngươi nói cái gì?” Hỗ Vân Kiều xem không hiểu tay ngữ. Ngô Minh ở trên mái hiên thấy rõ, vội kêu lên: “Thanh Nhã nàng nói đêm nay ta đã rất mệt rồi, ngươi nên để ta trở về phòng ngủ.” “Hừ, ngươi còn có năng lực chạy nhảy tưng bừng như thế còn muốn bảo mệt cái gì? Liền…” Hỗ Vân Kiều nghĩ tới đây là ở trong viện, hai chữ cái mông cũng không tiện nói ra, dừng một chút kêu lên: “Cũng không đau sao? Đừng đến gạt ta.” Ngô Minh vội vã tìm cớ giải thích: “Ta đã ăn đan dược cảm thấy khá hơn rất nhiều. Ngoại thương chỉ là vết thương da thịt, căn bản không cần lo lắng. Ta chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một thoáng là được.” “Ở bên ngoài tự mình kiểm điểm lại đi!” Hỗ Vân Kiều đem Mục Thanh Nhã kéo mạnh tới bên trong phòng ngủ các nàng. Sau khi tiến vào cầm lấy cửa phòng nói: “Nhược Dao ngươi đêm nay không nghe ta, lại như đầu dê đần kia cứ ở bên ngoài hướng về mặt trăng mà be be gọi đi!” “Này này này!” Ngô Minh vội vàng nhảy xuống. Nhưng Hỗ Vân Kiều oành một tiếng đóng cửa phòng lại. Ngô Minh nhảy đi qua đập cửa, nhưng Hỗ Vân Kiều ở bên trong không để ý tới. Liếc nhìn mặt trăng trên trời, Ngô Minh cũng đều rất ai oán mà muốn be be kêu lên. Là tìm hạ nhân đi ra, sắp xếp một cái gian phòng mới sao? Ngô Minh suy nghĩ một chút. Không được a, cái này không phải khá là rất giống phân phòng ra ngủ? Vạn nhất nuôi thành thói quen, sau đó lại nghĩ cùng hai cái muội tử đồng thời ngủ liền không còn cơ hội. Nghĩ dứt khoát. Ngô Minh lại nhảy lên trên mui mái hiên ngồi xổm xuống. Nàng không biết chính là, Hỗ Vân Kiều chính đang ở trong phòng đối với Mục Thanh Nhã giáo huấn: “Đừng quá nuông chiều Nhược Dao. Nàng mới vừa tăng lên cảnh giới huyền khí, rất dễ dàng kiêu ngạo không đem người chung quanh để ở trong mắt. Bởi vì rất nhiều người sẽ tán tụng nàng, khen nàng là thiên tài.” Mục Thanh Nhã vốn là liên tiếp dùng thủ thế khuyên nàng mở cửa, thậm chí muốn cầm bút viết hoặc chính mình tự tay đi mở, nhưng thấy nàng nói như thế không khỏi sững sờ. “Thời điểm mới vừa huyền khí sơ manh. Cha ta tựa là làm như thế đối với ta.” Hỗ Vân Kiều nói: “Cha ta biệt hiệu Hỗ Lão Đao kia, đối với chính hài tử mình còn có thể tàn nhẫn. Nói là như vậy nhưng có thể để cho hài tử tránh kiêu căng, liền đem ta nhốt ở trong sân cả nửa đêm.” Mục Thanh Nhã khoa tay tạo một cái thủ thế. Hỗ Vân Kiều không hiểu. Mục Thanh Nhã thẳng thắn tìm giấy bút viết: “Sau đó thì sao? Tại sao lại cả nửa đêm?” Hỗ Vân Kiều cười nói: “Sau đó nhị di nương lén lút mở cửa sổ ra, để ta chui về phòng ngủ.” Mục Thanh Nhã suy tư gật gù, cũng không làm nhiều biểu thị, rất nhanh chính mình đi nghỉ ngơi. Hỗ Vân Kiều thấy nàng như vậy còn tưởng rằng là đã hiểu, liền hé cửa sổ ra liếc nhìn bên ngoài. Nhìn thấy Ngô Minh ngồi xổm ở trên mái hiên. Nàng sẽ không thật sự ngây ngốc ngồi xổm ở nơi đó cả một đêm chứ? Hỗ Vân Kiều có chút do dự muốn ra mở cửa để cho nàng đi vào. Nhưng ngẫm lại nàng dĩ nhiên đã là huyền khí ba sao, thương thế cũng không có gì đáng ngại, sẽ không có vấn đề gì. Có thể làm cho nàng ngốc ở đó cả nửa đêm không phải càng có lợi cho tâm trí nàng hơn sao? Hỗ Vân Kiều nghĩ đến quan niệm của cha, quyết định hơn một canh giờ lại để cho nàng đi vào. Hỗ Vân Kiều đơn giản nhất mà rửa mặt chải đầu một phen, nằm về trên giường có bức bình phong che chắn. Qua một lát, Hỗ Vân Kiều nghe được có chút tiếng động khe khẽ. Mở mắt nhìn lại, lại là ở trên một chiếc giường khác Mục Thanh Nhã rón ra rón rén đứng dậy. Mục Thanh Nhã còn muốn lại đây thăm dò, ở trước người Hỗ Vân Kiều liếc nhìn chốc lát. Hỗ Vân Kiều đương nhiên nhắm hai mắt lại. Làm bộ đã ngủ say. Thật lâu, Hỗ Vân Kiều thử động tác lật qua lật lại thân, hơi hé mắt một thoáng. Kết quả nàng nhìn thấy Mục Thanh Nhã chính đang ở trước cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí một mở cửa sổ ra, hướng ra phía Tiêu Nhược Dao bên ngoài vẫy tay. Cái Mục Thanh Nhã này a… Hỗ Vân Kiều muốn đi tới cù nách nàng một thoáng, nhưng ngẫm lại Nhược Dao đã khổ cực cả nửa ngày, chính mình vừa nãy chỉ là có chút giận hờn cộng với mất mặt. Thẳng thắn giả bộ ngủ tùy ý các nàng đi. Hả? Ngô Minh chính đang ở trên mái hiên đờ ra, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ lặng yên không một tiếng động mở ra. Mục Thanh Nhã dưới ánh trăng có vẻ phi thường thanh tú, như mèo con vô cùng đáng yêu vậy, sợ hãi rụt rè, rồi lại nỗ lực ló đầu ra bên ngoài nhìn. Rất nhanh phát hiện Ngô Minh ngồi xổm trên mái hiên, sau đó trên mặt Mục Thanh Nhã hiện lên nét vui mừng. Vội vàng làm cái động tác xuỵt giữ im lặng, nhẹ nhàng hướng về Ngô Minh vẫy vẫy tay. Vẫn là Mục Thanh Nhã bảo bảo ngoan tốt với ta nhất a. Ngô Minh nhẹ nhàng từ mái hiên phòng bên cạnh nhảy xuống, dụng hết toàn lực không để phát ra tiếng động. Rất nhiều khung cửa sổ thời cổ là hướng lên trên nhấc lên, không gian rất nhỏ, Ngô Minh cho đầu đi vào trước, sau đó cố gắng thò người muốn chui vào. “Ai nha!” Ngô Minh kêu một tiếng đau đớn. Nàng là cảm giác ngực đau xót, ai nha một tiếng kêu lên. Ngực so với trước đây đại không ít a… Không khống chế xong, va rất đau… Ở trước mặt Mục Thanh Nhã, Ngô Minh cũng không tiện xoa nắn một chút. Biểu hiện trên mặt giật giật cố nén đau đớn, nàng còn muốn vội vàng che miệng mình. Nàng còn không biết trong phòng Hỗ Vân Kiều căn bản đang giả bộ ngủ dung túng cho các nàng. Mục Thanh Nhã nhìn ra nàng khó chịu, cuống quít giúp đỡ đem nàng kéo qua. Hai người ngu ngốc này! Hỗ Vân Kiều ở trên giường ti hí mắt thấy rõ, hầu như muốn bật cười. May là bên trong gian phòng không có điểm lên ngọn đèn, dựa vào ánh trăng mờ ảo quan sát, Hỗ Vân Kiều không thể chú ý tới ngực Ngô Minh có biến hóa. Hỗ Vân Kiều thậm chí có chút hiếu kỳ, nàng đến tột cùng va ở nơi nào… Ngô Minh điều chỉnh góc độ một thoáng, ở dưới sự giúp đỡ của Mục Thanh Nhã trước đem một cái chân vượt qua song cửa, tiện đà lại cho cái chân còn lại đi vào. Tuy rằng cái mông ở trên gờ cửa sổ sượt một thoáng. Nhưng không ảnh hưởng, cả người ngược lại lọt vào. Mục Thanh Nhã lúc này mới che miệng mà cười, nàng cũng không phải lo lắng phát ra âm thanh. Ngô Minh gãi gãi đầu biểu thị lúng túng. Mục Thanh Nhã liếc nhìn Hỗ Vân Kiều trên giường nhỏ có vẻ như đã ngủ, vạn vạn không dám kinh động nàng, chỉ là nhẹ nhàng lôi kéo Ngô Minh đến trên chính giường nhỏ của mình. Nàng lo lắng để Ngô Minh ngủ ở trên chính giường của mình nửa đêm sẽ bị Hỗ Vân Kiều phát hiện, thẳng thắn để nàng và mình cùng ngủ. Cái phòng ngủ này nhưng không giống với phòng khách, bởi vì vườn còn đang xây dựng. Nơi này chỉ là ở tạm, vì lẽ đó chuẩn bị giường ngủ không có quá to lớn. Ba nữ một cái phòng không có bày ra giường quá lớn. Mục Thanh Nhã lôi kéo Ngô Minh, hai người đồng thời chen ở trên một cái giường hẹp ngủ. Đây chính là ngươi lôi kéo ta a, không phải ta ép buộc ngươi. Ngô Minh tự an ủi mình, giống như cố hết sức mà đi tới. Kề sát lẫn nhau, khoảng cách gần như vậy. Ngô Minh quả thực có thể cảm nhận được hơi thở như hoa lan của Mục Thanh Nhã. Cái này so với lần trước kia cùng giường cùng gối khoảng cách đều tiếp cận 0. “Nhanh lên một chút nghỉ ngơi đi, sáng mai lại rửa mặt.” Mục Thanh Nhã ở lòng bàn tay Ngô Minh dùng ngón tay chậm rãi viết chữ. “Cảm tạ.” Ngô Minh cũng vội vàng trả lời. Hai bên tựa là động tác khuỷu tay, cổ tay cũng ma sát với nhau. Tối nay, Thu Diệp Viên có vẻ như gió rất lớn. Như có cái thần thú gì đang quét tới quét lui, vì lẽ đó Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã hai nữ cùng chung gối giường phát sinh cái gì, liền không rõ ràng… Có lẽ trong một thực thể thư nào đó vốn có ghi chép... Nói chung, ngày thứ hai mặt trời lên cao. Ngô Minh phi thường tinh thần mà sảng khoái nhảy dựng lên đến. Mục Thanh Nhã mặt đỏ tới mang tai, vẫn luôn ở trên giường nhỏ giả bộ ngủ. Hỗ Vân Kiều đã sớm thức dậy, thấy Ngô Minh mặt lại đỏ lên. Thật giống như lúc đó có một loại bầu không khí kỳ diệu hình thành ở giữa ba nàng vậy, nhưng rất nhanh tựa hồ tiêu trừ không còn. Ngô Minh còn không biết tối hôm qua những việc nàng làm đối với Mục Thanh Nhã, sớm bị Hỗ Vân Kiều giả bộ ngủ phát giác, còn muốn kỳ quái nói: “Hả? Vân Kiều ngươi làm sao?” Hỗ Vân Kiều nghẹn một lát, cũng không biết nói như thế nào, chỉ hỏi một câu: “Thời điểm leo cửa sổ vào va tới chỗ nào?” Cái lời nói này ngược lại khiến Ngô Minh mặt đỏ không ngớt. Hỗ Vân Kiều thấy nàng phản ứng dị thường. Nhất thời hứng thú, đuổi theo để liên tục hỏi. Chơi đùa một phen, Ngô Minh đi rửa mặt. Rửa mặt qua đi nàng gọi mấy cái lão mụ tử, làm cho các nàng đem ra không ít xiêm y thiếp thân. Ở trong ba tầng ở ngoài ba tầng, Ngô Minh mặc không ít. Vóc người Ngô Minh có điểm giống như là một cái thùng nước vậy, sinh ra… Tuy rằng không dễ nhìn, nhưng sự biến hóa của bộ ngực cùng cái mông vẫn đúng là được che giấu. Điểm tâm thời gian. Ngô Minh tổ năm người chạm trán ở phòng ăn. Ngô Minh ăn được rất ít, tận lực khống chế lượng cơm mình ăn để tránh cho lại có thêm tình huống năng lượng tràn đầy. Hiếm thấy, lúc này không có người nào nói chuyện, ngược lại có điểm phù hợp với cách nói của một số tài tử văn nhân khi ăn không được nói chuyện. Thường ngày mấy cái người trẻ tuổi này ngồi cùng một chỗ. Chắc chắn sẽ không yên lặng, ngươi một lời ta một lời náo nhiệt cực kì. Ngày hôm nay bầu không khí có hơi quái dị. Đương nhiên cái này không phải do mối quan hệ tan vỡ, mà là một loại biểu hiện nâng cao thêm một bước trong khung bậc cảm xúc nào đó. Tối hôm qua trong lúc đang đối mặt với cường địch, cùng nhau không kiêng dè an nguy của chính mình dồn dập ra tay nghênh địch, cảm tình đối với nhau rất có xúc tiếnlớn. Hiện tại chỉ là mỗi người có tâm tư riêng, ngược lại khiến bầu không khí trên bàn cơm có chút lúng túng. Ăn cơm non nửa đoạn, Tông Trí Liên đột nhiên đem bát dập lên bàn một cái, nói rằng: “Ăn không ngon a!” Ngô Minh lập tức đứng lên đến: “Ta đi làm!” Nàng vén tay áo lộ ra cánh tay liền đi làm cơm. “Được, nha đầu này huyền khí tiến bộ như vậy, cũng không có thay đổi tâm tính.” Tông Trí Liên tương đối vui mừng. Huynh muội Hỗ Vân Thương, cùng Mục Thanh Nhã đều gật đầu. Ngô Minh lại làm một phen thịt kho tàu và đường thố làm món ăn chủ đạo, đây là mỹ thực truyền thống Trung Hoa, cũng phi thường phù hợp khẩu vị ăn uống của người nước Tề ở thế giới này. Mọi người ăn vô cùng hài lòng, lại khôi phục bầu không khí tươi cười vui vẻ, thuận lợi thoát khỏi một bước e thẹn vướng víu khi nâng cao mối quan hệ. Tông Trí Liên đã ăn no, vỗ về cái bụng đối với Ngô Minh nói: “Huyền khí cầm cố trên đùi đã giải, Nhược Dao, chờ một chút ngươi nên đi tìm tông chủ đưa tin.” “Đây là nhất định.” Ngô Minh gật gật đầu: “Nhưng trước đó ta còn có chuyện muốn cùng các ngươi thử một chút.” “Chuyện gì?” “Ta sau khi đạt ba sao, phát hiện huyền khí Tự Tại Thần Công phi thường tinh khiết, muốn xem thử một chút liệu sẽ có trợ giúp các ngươi luyện tập huyền khí.” Ngô Minh nói một thoáng suy đoán của chính mình: “Ta xem qua một ít thư tịch bên trong có nhắc qua, huyền khí của đệ tử ở tinh cấp bậc bình thường đều là loang lổ không thuần, chỉ có đến nguyệt giai thánh cảnh mới có thể tinh luyện tinh hoa huyền khí. Nếu như ta có thể nhờ Tự Tại Thần Công, giúp các ngươi loại bỏ tạp chất trong huyền khí, vậy thì quá tốt rồi.” “A! Cái tình huống này giống như lúc chúng ta cùng trợ giúp cái thợ rèn tên gọi là Vương Đại Chùy a!” Tông Trí Liên vỗ tay bảo hay: “Xác thực nên thử một chút, nhưng chúng ta phải cẩn thận hành sự.” Mục Thanh Nhã vội vàng dùng tay ngữ nói: “Hôm qua lúc Nhược Dao giúp ta thoát khỏi huyền khí Từ Côi xâm thể, truyền vào huyền khí liền vô cùng ấm áp. Cảm giác vướng víu huyết mạch vì đó liền biến mất, có thể thật có hiệu quả.” Ngô Minh phiên dịch cho mọi người xong, Hỗ Vân Kiều cũng gật đầu tán thành, chính mình cũng có cảm giác như thế. Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, mấy người đến nghị sự đường, dặn dò hạ nhân không nên quấy rầy, trước tiên cho Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã phụ trách nhiệm vụ cảnh giới, Tông Trí Liên hỗ trợ, mà Ngô Minh cùng Hỗ Vân Thương trước tiên thử vận công xem. Ngô Minh để Hỗ Vân Thương ngồi xuống, chính mình thử đưa tay kề sát ở trên lưng của hắn. Hỗ Vân Thương ngưng lại một cái luồng hỗn nguyên khí cẩn thận thủ vững đan điền. Ngô Minh dùng Tự Tại Thần Công bắt đầu thăm dò từ tỉnh huyệt ở vai hắn chậm rãi truyền vào. Một loại cảm giác khống chế huyền diệu ở trong đầu Ngô Minh bay lên. Liền như chính mình bắt đầu ở trong kinh mạch thân thể của đối phương ngao du vậy, kinh mạch lớn nhỏ các nơi đều hiện lên ở trong đầu của mình. Những người khác coi như làm theo, chắc chắn là sẽ không có cảm thụ như thế. Dù cho là cấp bậc tông chủ người nắm giữ Tự Tại Thần Công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]