🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Muối Kali clorua mùi vị thiên hướng mặn, các loại thuốc lợi niệu ở chỗ Phục Linh bào chế cũng không tính quá khó ăn. Phật Soái thần trí lại không rõ lắm, đối với việc trút thuốc xuống cơ bản còn có thể nuốt được.
Bởi Ngô Minh đối với Phật Soái chọn dùng thuốc có hiệu quả ở lợi niệu, vì lẽ đó rất nhiều hạ nhân dùng bô; ấm những vật này hầu hạ.
Ngô Minh cùng Phục Linh đều là nữ tử, tự nhiên không thích hợp ở đây. Thế tử liền xin mời hai người ở phòng bên chờ đợi, chính hắn tiếp khách.
Dương tướng quân cùng Lý đạo trưởng cùng Phật Soái có giao hảo, liền thay thế tử ở trong phòng Phật Soái hầu hạ.
Ngô Minh biết, thế tử là phi thường quan tâm đến Phật Soái. Bởi vì trong quá trình ngồi chờ ở phòng bên đợi kết quả giải độc, thế tử rõ ràng có chút mất tập trung.
Hắn ở tại một bên Ngô Minh kiên nhẫn chờ đợi. Có thể tiếp chuyện thì tiếp chuyện, nhưng thỉnh thoảng nghiêng tai lắng nghe âm thanh sát vách.
Liền buổi chiều Thiên Ba Phủ có cuộc hẹn với một bên khác là đệ tử Vũ quốc, hắn cũng vẻn vẹn là lộ mặt một chút rồi liền sẽ quay về, tất cả tâm tư đều đổ vào trên việc trị liệu bệnh tình cho Phật Soái.
“Nơi này của ngươi có cái sách thuốc gì sao?” Ngô Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
“Có. Tuy rằng không nhiều, nhưng đều có thể lật xem.” Thế tử vội vã dặn dò người đi tới thư phòng của mình lấy sách.
Thế tử cất giữ rất nhiều sách, ở Thiên Ba phủ nơi này có một phần, phủ thế tử lại có một ít, hắn tương đối có thành ý tốt sắp xếp hai nhóm nhân thủ đi lấy.
Hai chồng sách rất nhanh đặt tại bên cạnh bàn Ngô Minh.
“Được, ta hiện tại bớt chút thời giờ nhìn sách thuốc.” Một buổi trưa Ngô Minh phần lớn thời gian liền bắt đầu lật xem sách.
Nàng mở ra quyển sách thứ nhất tựa là ( sắc thuốc ca),đây chính là quyển sách dược học cơ sở, chỉ cần học y làm sao có khả năng chưa từng xem qua quyển sách này?
Thế tử cùng bên người một tấc cũng không rời Thu Buồn ông lão, một trận đổ mồ hôi lạnh a…
Trước nàng còn muốn nói chắc như đinh đóng cột phương pháp giải độc, làm sao hiện tại mới bắt đầu đọc y sách a?
Thu Buồn ông lão liếc nhìn thế tử.
Thế tử coi như là lòng dạ rộng rãi, nhưng trong lòng cũng là một trận do dự: Lẽ nào Tiêu Nhược Dao trước đó cũng không hiểu y đạo?
Hai người giờ khắc này không phải đối với tốc độ đọc sách ào ào đáng kinh ngạc của Ngô Minh mà toát mồ hôi, mà là hiềm nghi nàng trước đó có tỏ ra vẻ ta đây hiểu biết.
Nếu nàng đúng là chỉ đạo lung tung, ngược lại tăng thêm chứng bệnh của Phật Soái thì phải làm sao bây giờ?
Thu Buồn ông lão lấy ánh mắt ám chỉ thế tử: Có hay không muốn hỏi cho rõ?
Thế tử khẽ lắc đầu. Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, sao có thể nửa đường nghi ngờ?
Thu Buồn ông lão bất đắc dĩ, chỉ có thể bồi tiếp thế tử chờ đợi.
Nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy không thích hợp.
Muốn trị liệu cương độc loại tuyệt thế chi độc này, chí ít nên dùng nhân sâm ngàn năm, trăm năm thủ ô các loại dược liệu làm thuốc dẫn chứ? Nàng thế nào lại chỉ đem hồng tô thạch nung thành phấn dùng làm thuốc?
Tông chủ mọi người ở nội đường. Cũng là thường xuyên có hạ nhân đến báo.
“Tiêu cô nương nhờ thế tử sắp xếp người tắm rửa cho Phật Soái.”
Tông chủ nghe xong báo cáo, gật gù. Rửa đi phần chất độc lưu lại, rất dễ hiểu, nha đầu này khả năng là muốn làm tốt mấy chi tiết nhỏ coi như đã tận lực cho lần trị liệu này.
“Tiêu cô nương nhờ Phục Linh trưởng lão chuẩn bị dược liệu.”
Nha đầu này muốn đổi khách làm chủ, tự mình làm thầy thuốc chính a.
“Tiêu cô nương để thế tử dẫn nàng đi ngọc thạch tràng.”
A? Đây là muốn làm gì? Rất hiển nhiên cô nương nhà ai cũng đều yêu thích ngọc thạch, nhưng hiện tại còn không phải là thời điểm bắt chẹt* thế tử chứ? Hơn nữa mua ngọc cũng nên đi cửa hàng ngọc thạch, làm sao lại trực tiếp đi đến ngọc thạch tràng? (*nguyên gốc là 敲竹杠 – xao trúc giang, nghĩa là bắt chẹt đại loại như làm tiền làm giá)
“Tiêu cô nương đem trở về tảng đá lửa.”
Không thể nào? Nha đầu này là muốn nháo loạn đến cỡ nào? Tông chủ cùng Bạch trưởng lão, đại trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Kỳ thực nhằm vào chính là phương pháp hoá chất độc Tali. Ngô Minh không hiểu y thuật cũng được. Chỉ cần hiểu độc tính cơ bản của Tali, trái lại là lý luận hóa học càng có trợ giúp.
Nếu muốn giải cương độc, thế giới này cần càng nhiều hơn chính là phương pháp bào chế thuốc hóa học, mà không phải lý luận y dược.
Ngô Minh trụ ở phòng sát vách Phật Soái, vừa lật sách vừa đọc thuộc lòng, vừa quy nạp lý luận y dược của thế giới này. Xác minh chính là tri thức trung y ở một thế giới khác của mình.
Trong cõi u minh như có thiên định, hai nơi lại có những thứ chung thống nhất với nhau.
Loại y thuật dùng dược thảo này, đối với trên phương diện trị liệu các loại độc tố kim loại nặng, so với tây y xác thực có chút theo không kịp.
Đồng thời trong lòng nàng hiểu rõ, muối Kali clorua không phải thuốc giải đặc hiệu cho độc tính hoá chất Tali, chỉ là có thể cùng thuốc lợi niệu đồng thời trợ giúp thân thể loại bỏ chất Tali độc hại.
Tuy rằng Kali clorua có thể nói là không độc, nhưng người bình thường uống quá nhiều cũng sẽ có triệu chứng trúng độc. May là Ngô Minh có lực khống chế của tiến hóa khung máy móc. Có thể mang phân lượng khống chế không thể tốt hơn. Hơn nữa Phật Soái tuy rằng lớn tuổi, nhưng huyền khí tinh khiết thuần phác, thân thể cường tráng không cần cân nhắc vấn đề trúng độc muối.
Ngô Minh đã biết thân thể Phật Soái rất cường tráng, dòng suy nghĩ biện pháp chữa bệnh hiện nay, tựa là trợ giúp thân thể của hắn tự mình thải độc. Lấy muối Kali clorua là phản ứng thuốc thử (*từ trong chuyên ngành hóa),đơn giản mà thô bạo đem muối Tali thay thế ra. Ở việc tông chủ tối hôm qua suốt đêm dùng huyền khí bảo vệ tâm mạch hầu như toàn vẹn, nên mới có hiệu quả, vấn đề còn lại vẻn vẹn chỉ là cần thời gian.
Ngô Minh còn đang đọc sách. Phục Linh từ bên ngoài đi vào, phủi tay nói: “Được rồi, liều lượng dùng cho năm ngày, tất cả đều chuẩn bị kỹ càng.”
Bởi trước đó bận bịu quá lâu, Phục Linh lại không ngừng điều phối bào chế một ít thuốc lợi niệu dự phòng, canh giờ dần dần tới gần thời điểm chạng vạng.
Ngô Minh cũng vừa hay lật đến hai bản cuối cùng, nghe Phục Linh trưởng lão tuyên bố đã làm xong thuốc lợi niệu dự phòng. Thật nhanh đem thư ào ào lật hết, đối với Thế tử nói: “Được rồi, đều xem xong, xin mời thu hồi cất giữ đi.”
“Tiêu cô nương quả nhiên ức thuật độc bộ thiên hạ. Thế gian ai có thể đem cái chồng sách này nhanh như vậy đọc xong. Tại hạ cho rằng chỉ có Tiêu cô nương mới có thể làm được.
Ngô Minh khách khí vài câu, sát vách truyền đến tiếng Lý đạo trưởng kinh ngạc thốt lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Phật Soái tỉnh rồi!”
“Tiêu cô nương xin mời ngồi chờ.” Thế tử vội vàng hướng Ngô Minh chắp tay, mới vội vã chạy tới phòng bên.
Thế tử tiến vào gian phòng, trong lúc đó Phật Soái tựa ở một bên giường, dĩ nhiên có sức lực ngồi dậy.
“Đã phiền thế tử nhọc lòng, không nghĩ tới hòa thượng ta lại mê man nhiều canh giờ như vậy.” Phật Soái cười khổ nói.
Trên mặt hắn vẻ mặt so với sáng sớm dựa vào bảy vị ngưng khí hoàn bồi nguyên cố bản còn muốn tốt hơn rất nhiều, thần sắc trên mặt cũng so với trước càng tốt hơn.
Hữu hiệu! Thế tử đại hỉ.
Thế tử ngồi ở bên cửa sổ, tự mình vì Phật Soái bắt mạch một thoáng.
Mặc dù hắn không thiện y thuật, nhưng người học võ đối với mạch tượng vẫn có chút hiểu biết.
Giờ khắc này mạch tượng Phật Soái trung chính hữu lực, tuy không có cảm giác mạnh mẽ, nhưng so với mạch tượng ẩn nhược phù phiếm trước đó, hiển nhiên bệnh trạng đã tốt đẹp lên.
Thế tử hỏi một chút cảm thụ của Phật Soái thế nào, xác nhận sự đau nhức cả người hắn đã yếu bớt đi rất nhiều.
Phật Soái không hiểu sao sự đau đớn trên cả người mình đã giảm bớt đi rất nhiều liền đoán bậy: “Hòa thượng ta có lẽ là hồi quang phản chiếu, lão phu không còn sống lâu trên đời rồi.”
Thế tử nghiêm túc nói: “Phật Soái nói gì vậy, cương độc của ngươi đã giải hơn nửa.”
“Thế tử hà tất trêu người. Huyền khí cao thâm khó lường của tông chủ rót vào người, còn bó tay hết cách, lại có người nào có thể đem hòa thượng ta ở lại dương gian?” Phật Soái ha ha cười nói: “Chết liền chết, không cần bi thương. Điều duy nhất không bỏ xuống được, chính là không thể nhìn thấy thế tử đăng cơ đại bảo*.” (*ngai vàng)
Thế tử trong lòng cảm động. Phật Soái đem mình từ mười hai tuổi bồi dưỡng lên đến nay, như thầy như cha, một lòng vì mình sáng lập nghiệp đế vương. Giờ khắc này hắn tự cho là thì giờ không còn nhiều, càng phun ra lời tâm huyết như vậy.
“Mặc dù hòa thượng ta đi rồi, vẫn còn có Dương tướng quân, Lý đạo trưởng những trụ cột phụ trợ Thế tử, đại vị nước Tề không lo. Mong đợi bá nghiệp thống nhất thiên hạ, liền muốn nhìn ở mệnh trời.” Chỉ nghe Phật Soái lại nghiêm túc nói: “Chỉ là, trước cũng không biết có nói rõ hay chưa, đối với cái Tiêu Nhược Dao kia nhất định phải nghiêm túc làm ra quyết đoán. Bằng không hòa thượng ta ở dưới cửu tuyền cũng không yên lòng!”
Phật Soái ánh mắt lấp lánh, trực nhìn chằm chằm thế tử tỏ thái độ.
“Ách, cái này… Phật Soái, ta cũng không có lừa bịp ngươi. Cương độc thật sự có phương pháp chữa, thân thể ngươi hiện tại chính đang từ từ chuyển biến tốt, cũng không phải là hồi quang phản chiếu.” Thế tử lúng túng nói.
Dương tướng quân ở bên nói: “Phật Soái, thế tử quả thật không có đùa giỡn. Không tin ngươi suy nghĩ một chút, người hồi quang phản chiếu đều là đói bụng mà không nghĩ tới uống nước, ngươi hiện tại uống rất nhiều nước, nhưng là thấy bụng đói hay chưa? Hơn nữa sắc mặt ngươi tuy rằng trắng bệch, nhưng vẻn vẹn chỉ là do bệnh chứng, cũng không có bộ dáng mặt mày hồng hào.”
Phật Soái nghe xong sững sờ, cẩn thận nghĩ đến, vẫn đúng là không giống như là dáng dấp của người chết hồi quang phản chiếu.
Lại vận hành huyền khí cả người, tuy rằng có rất nhiều hao tổn cũng hơi chút trì trệ, nhưng so với lúc buổi sáng vận hành lưu chuyển thông thuận hơn rất nhiều, đã không còn cảm giác va chạm khắp nơi.
Lý đạo trưởng cũng nói: “Tiêu cô nương trước đó đến vì ngươi trị liệu qua, mở ra phương thuốc, coi quả thật là giải cương độc…”
“Chờ đã, ngươi nói là Tiêu cô nương?” Phật Soái liền vội vàng hỏi: “Cái Tiêu cô nương nào?!”
Đến phiên thế tử cười khổ: “Chính là Tiêu Nhược Dao. Tiểu phượng hoàng chi nghi Tiêu Nhược Dao, vương hoàng mệnh cách, nha đầu mà Phật Soái ngươi nói không thu liền phải giết.”
Phòng ốc Phật Soái trong ngày thường liền dùng làm chỗ giáo dục thế tử, vì thế nghiên cứu cho xây dựng từ chất liệu mái ngói, đến cửa gỗ hồng mộc đều rất đặc biệt, để ngừa âm thanh truyền ra ngoài. Lúc này nói đến chuyện bí mật như vậy, cũng sẽ không sợ Phục Linh trưởng lão huyền khí không thấp ở sát vách sẽ nghe được.
Nghe được lại là nữ tử chính mình nhìn chòng chọc muốn bức giết giải độc, Phật Soái sửng sốt chốc lát: “Thật chứ?”
Thế tử mấy người đều gật đầu, liền ngay cả Thu Buồn ông lão cũng đồng thời gật.
Phật Soái lấy ánh mắt ra hiệu để cho người hầu chung quanh lui ra, chỉ để lại thế tử, Thu Buồn ông lão, Dương tướng quân, Lý đạo trưởng ở trong phòng.
“A… Không nghĩ tới lại là nàng… Giả như quả thật là bởi vì vậy mà sống tạm được, hòa thượng ta tự mình đi tìm nàng báo ân. Thế tử ngàn vạn lần không nên có chứa bất kỳ tâm ý báo ân nào trong lòng.” Phật Soái nhìn kỹ thế tử một chút, nghiêm túc nói: “Việc quyết đoán hoặc giết hoặc thu đối với nàng cũng tuyệt đối không thể vì thế mà chịu ảnh hưởng. Bằng không hòa thượng ta lập tức tự sát, cũng không cho phép nàng lưu lại ân tình!”
Hắn lại nói đoạn này quá gấp, làm động tới ngực bụng đang lúc suy yếu, nhất thời thân thể lại run rẩy lên.
“Phật Soái tuyệt đối không thể động khí, nặng nhẹ trong đó trong lòng ta hiểu rõ.” Thế tử vội vã khuyên can.
Dương tướng quân mấy người cũng dồn dập khuyên bảo.
Phật Soái càng thêm quật cường: “Xin thế tử ngay lúc này đáp ứng ta không thu liền giết, bằng không độc này không giải cũng được!”
Thế tử nghe vậy trái lại trách cứ: “Phật Soái, ngươi đây là buộc ta tỏ thái độ. Nếu là ta ngoài miệng đáp ứng ngươi, nhưng trong lòng liền không nghĩ như vậy, thì có chỗ ích lợi gì?”
“Làm thủ lĩnh, phải tránh lời ngon ngọt bên tai. Thế tử giờ khắc này có kiên trì như vậy, cũng làm cho hòa thượng ta vui mừng.” Phật Soái cũng không tức giận, trái lại giơ lên cánh tay còn có dư âm run rẩy chắp lại…
Thế tử nghiêm túc nhìn hắn.
Phật Soái trung khí* không đủ, tiếp tục khuyên nhũ. Lúc này nỗ lực phát ra thanh âm vẫn là hùng dũng, hiển nhiên tinh thần hoàn toàn phấn chấn muốn khuyên nhũ chủ nhân: “Người làm thần tử hoặc khuyên hoặc can, chính là tẫn bản phận, không để ý tới được bốn chữ ân, oán, tình, thù; người làm quân chủ hoặc nghe hoặc tiếp nhận, tuyệt đối không thể vọng tín thần tử mà vội quyết, không giữ được toàn vẹn bốn chữ lý, nghĩa, nhân, từ!” (*đông y chỉ khí trong dạ dày, ở đây ý nói hơi trong bụng không đủ nghĩa là không thể nói to rõ ràng)
Lời Phật Soái vừa ra, chúng người đều trầm mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.