Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Một thành?!” Thu Buồn ông lão cả giận nói: “Chẳng lẽ nữ oa ngươi trêu đùa lão phu?!”
“Ta cũng không cần nhiều lời giải thích với các ngươi.” Nghe thấy đối phương nghi vấn, Ngô Minh sắc mặt lạnh nhạt nói: “Quay về chuyện chính nếu như muốn cứu con chó này, liền thỏa mãn điều kiện của ta đi. Tự các ngươi quyết định, tin vào ta liền đi thư quán phụ cận mua ít thư điển thú dịch.”
Thu Buồn ông lão trong lòng muốn bốc hỏa.
Thế tử mặt dán thuốc cao nhưng không tức giận, cướp lời nói: “Cô nương chịu vì con cẩu này chữa bệnh, đã cho tại hạ lớn lao mặt mũi. Chỉ riêng là việc khám bệnh vừa nãy, ở vào tính cách của một vị cô nương mà nói, đã được tính là một cái ân nghĩa. Tiêu cô nương nếu như đã yêu cầu, tại hạ đương nhiên tận lực đưa thư.”
Nói xong thế tử liền muốn mang Thu Buồn ông lão đi mua sách.
“Đúng rồi, trái lại không cần mua.” Ngô Minh nói: “Nếu như có thể mượn tới, liền mượn đi được rồi.”
“Cần mua sẽ mua.” Thế tử khẽ cười cười, liền đi về hướng buồng thang máy nhỏ.
Thu Buồn ông lão cố nén tức giận vội vàng đuổi theo.
“Cái này xuống làm sao?” Thế tử đứng một lát, căn bản thấy nó không tự đi xuống, chỉ có thể lúng túng nói.
Hắn còn tưởng rằng đứng lên trên, nhân lực thang này liền sẽ tự động đi xuống.
Ngô Minh rõ ràng là cố ý, giờ khắc này mới nói: “Ở bên tay trái gõ một cái.”
Thế tử dựa theo lời nàng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030462/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.