🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chúng ta không nghe lầm chứ?
Chung tuần sát lại còn nói lấy xuống tấm biển hiệu Thục Nữ Các?
Nói lộn đi?
Đúng đúng, là Chung tuần sát vừa nãy ngã ngồi dưới đất, nhất thời đầu óc bị hồ đồ rồi.
Đừng nói đám Hoàng Thục Nữ cùng dân chúng vây xem, liền ngay cả mười mấy cái tuần dịch Chung tuần sát mang đến cũng không có nhúc nhích.
Thậm chí là Hỗ Vân Kiều đều ngẩn người tại đó trơ mắt nhìn, vẫn chưa có hồi thần.
“Các ngươi còn muốn đứng nhìn cái gì? Động thủ a!” Chung tuần sát hướng về mười mấy tên thủ hạ kêu to.
Nhóm tuần dịch nghe được cấp trên trực tiếp thúc giục, vội vã hành động: “Tuân lệnh đại nhân –!”
Bọn họ cùng nhau tiến lên, bắc thang trèo lên trên.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Các ngươi bắc thang leo lên Trường Hận Các bên này làm cái gì?!” Chung tuần sát vừa nhìn cuống lên, vọt qua vung tay vung chân đấm đá lung tung một trận, nắm lấy quần cùng vạt áo người trên thang sau đó kéo mạnh xuống, dậm chân mắng: “Cái tấm biển Trường Hận Các này là hạng người như các ngươi có tư cách chạm sao? Nếu là chạm rơi điểm lớp sơn, các ngươi có chín cái mạng cũng không đủ thường!”
Tất cả mọi người có chút sững sờ.
Thật giống như không ổn! Hoàng Thục Nữ mọi người nghe được, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Câu nói này rất đáng sợ, trong đó rất nhiều ẩn tình.
“Nghe không hiểu sao? Qua bên kia, qua bên kia!” Chung tuần sát hô to chỉ về đường đối diện: “Đi đem tấm biển Thục Nữ Các tháo xuống cho ta!”
Lần này, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, cũng thấy rõ.
Chung tuần sát tuy rằng một bộ dáng vẻ nôn nóng, nhưng giọng điệu chắc chắn, động tác rõ ràng, tuyệt đối không phải dáng vẻ bị té đến hồ đồ.
Mọi người không hiểu sai ý, Chung tuần sát cũng không có nói lỡ miệng, hắn lại đúng là muốn đem bảng hiệu Thục Nữ Các hái xuống!
“Đại, đại nhân?” Có hai cái đầu lĩnh tuần dịch ầy ầy nói: “Có đúng là Hoàng gia Thục Nữ Các đối diện? Tháo biển hiệu Thục Nữ Các? Ngài không lầm chứ?”
“Phí lời! Còn muốn để ta nói mấy lần?” Chung tuần sát tàn nhẫn mà hướng về phía sau mông hai cái thuộc hạ đạp một cước, sau đó chỉ lo như không kịp thời gian, tự mình chủ động lấy cây thang bên cạnh hướng về Thục Nữ Các đối diện chạy đến.
Hắn đây là muốn đích thân đi tháo bảng hiệu a.
Mười mấy tên thủ hạ vội vàng đi tới hỗ trợ.
Cây thang nguyên bản không dài, kết quả một đám xúm đến trợ giúp, tựa là mười mấy người làm thành một đại đoàn chậm rãi đi về phía trước.
“Tránh ra tránh ra! Chớ có cản đường bản quan!” Chung tuần sát căn bản không kịp đợi thuộc hạ giúp dẹp đường. Chính mình thở hổn hà hổn hển chân ngắn chạy như bay.
Bọn thủ hạ cuống quít theo sát.
“Ai ai ai! Chờ một chút!” Hoàng Thục Nữ lăng lăng nhìn biểu hiện của Chung tuần sát vừa nãy, lúc này mới phản ứng lại được, kinh ngạc thốt lên chạy theo sau.
Nàng xem như là phản ứng nhanh.
Rất nhiều thủ hạ của nàng trái lại còn chưa kịp hoàn hồn lại đây.
Liền ngay cả vị chưởng quỹ giàu kinh nghiệm mang theo từ trong gia tộc đến kia, cũng là trợn tròn cặp mắt ngốc nhìn cử động của Chung tuần sát.
Hoàng Thục Nữ vội vã đi ngăn Chung tuần sát: “Chung đại nhân a! Thục Nữ Các chúng ta không có vấn đề gì, là các nàng Trường Hận Các xằng ngôn hí quân. Nên lấy bảng hiệu các nàng xuống mới phải!”
Cặp chân ngắn của Chung tuần sát không ngừng chạy, hướng về Hoàng Thục Nữ đang chạy theo bên người lôi kéo cây thang của mình mạnh mẽ nhổ một cái: “Bản quan phi ngươi một mặt máu chó, không phải. Phi ngươi một mặt nước bọt. Ngươi cái điêu phụ này ngậm máu phun người. Dám nói xấu chỗ kinh doanh đàng hoàng như Trường Hận Các, không tháo bảng hiệu của các ngươi thì tháo của ai?”
“Nào có? Chúng ta không nói xấu, đó là sự thật.” Hoàng Thục Nữ cuống quít cãi lại.
Nhưng Chung tuần sát nghe cũng không nghe, chỉ để ý khiêng cây thang hướng về Thục Nữ Các chạy.
Hỗ Vân Kiều mấy người cũng thấy rõ.
Tuy rằng không biết cái tên Chung tuần sát này vì sao đột nhiên đổi chiều gió, thậm chí trở mặt như lật sách vậy, nhưng tình huống bây giờ ai ai cũng đều thấy rõ.
“Ha ha ha!” Hỗ Vân Kiều cười to một trận. Phi thường hài lòng cách xưng hô của Chung tuần sát đối với Hoàng thục nữ: “Không sai! Nàng máu chó phun người! Tựa là cái điêu phụ này! Điêu phụ a!”
Chuyện gì xảy ra? Hỗ Vân Thương kinh ngạc nhìn về phía Tông Trí Liên. Người sau nhưng lắc cây quạt mỉm cười nói: “Sau này hãy nói, trước tiên xem trò vui.”
Hoàng Thục Nữ căn bản không có thời gian nghe Hỗ Vân Kiều cười chế nhạo, nàng hoàn toàn bị Chung tuần sát răn dạy cho choáng váng.
Trong chớp mắt gà mẹ biến vịt như thế, cái gì cũng đều nghịch chuyển?!
Hoàng Thục Nữ nỗ lực nhắc nhở Chung tuần sát: “Chung đại nhân, tướng quân, tướng quân…”
“Phi! Tướng quân là cái thá gì? Ngươi có biết, đối diện với đại phật còn tính là gì?!” Chung tuần sát rất nhanh chạy đến Thục Nữ Các.
Ở dưới sự giúp đỡ của bọn thủ hạ, hắn đem cây thang bắc lên. Tự mình liền muốn hướng về vị trí tấm biển leo tọt lên.
Hoàng Thục Nữ không kịp hỏi đối diện là đại phật gì, thấy động tác của hắn lập tức trợn tròn con mắt, nắm lấy cánh tay thét lên ầm ĩ: “Chung đại nhân! Bảng hiệu Thục Nữ Các không thể tháo!”
“Buông tay buông tay! Đừng kéo quan bào bản quan. Ngươi còn dám chống đối quan gia sao?” Chung tuần sát xô đẩy Hoàng Thục Nữ: “Thảo dân cũng dám cùng quan đối nghịch? Thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi!”
“Ta mặc kệ! Ta thì không cho ngươi tháo bảng hiệu của ta!”
Thục Nữ Các chưởng quỹ cùng mọi người vội vã ngăn Hoàng Thục Nữ, mạnh mẽ nỗ lực ngăn cản: “Tiểu thư, tiểu thư! Dân không cùng quan tranh đấu, nơi này là Tề đô a!”
Trong lòng bọn họ cũng hoảng, nhưng lại biết quan gia không thể chọc.
“Vậy cũng là bảng hiệu của chúng ta a!” Trong thanh âm Hoàng Thục Nữ quả thực dẫn theo tiếng khóc nức nở.
Hỗ Vân Kiều mọi người đã sớm theo tới xem trò vui.
Nghe những người này nói như vậy, Hỗ Vân Kiều thổi phù một tiếng vui vẻ thốt ra: “Ai? Những lời này nghe thật quen tai a…”
“Xác thực quen tai, tựa là lời nói của chúng ta trong tình thế cấp bách vừa nãy mà.” Tông Trí Liên cười nói: “Nhanh đi gọi Nhược Dao tới xem một chút đi. Bên này có thể còn vô cùng thú vị.”
“Ca ngươi đi gọi Nhược Dao, ta muốn xem trò vui!” Hỗ Vân Kiều vui cười hớn hở mà nhìn Hoàng Thục Nữ ở cách đó không xa một mặt khóc tang thương.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua đây?
Hỗ Vân Thương nhưng không nghĩ nhiều, vội vàng đi gọi Ngô Minh.
“Cẩu quan! Cẩu quan! Ngươi dám tháo bảng hiệu ta liền không muốn sống nữa!” Ở cửa Thục Nữ Các, Hoàng Thục Nữ nháo làm một đoàn, quả thực như khóc lóc om sòm mà không cho phép Chung tuần sát đi tháo bảng hiệu.
Nếu không phải là có chưởng quỹ cùng tùy tùng mạnh mẽ ngăn cản, chỉ sợ nàng liền muốn ngã trên mặt đất bắt đầu lăn lộn khóc.
Đám người vây xem đều há hốc mồm.
“Cái Hoàng Thục Nữ này vừa nãy nhìn còn thật đoan trang lễ giáo. Làm sao vừa vào lúc này liền biến thành điêu phụ chua ngoa vậy?”
“Ài, bị quan gia tháo bảng hiệu, ai có thể chịu được a?”
“Cái tuần thị đại nhân này nhưng là đại quan, cái cửa tiệm nào ngoài mặt dám chống đối chức quyền của hắn?”
“Bọn họ vừa nãy không phải rất giao hảo sao? Thật là quái nha.”
“Hơn nữa cái Hoàng Thục Nữ này nhưng là có tướng quân làm chỗ dựa. Làm sao tuần thị đại nhân vẫn muốn làm khó dễ?”
Trong đám người vây xem nghị luận sôi nổi, đều không làm rõ được chuyện gì đang xảy ra.
Xác thực, Hoàng Thục Nữ khóc lóc om sòm lăn lộn là đều bình thường, có thể lý giải. Dù sao bảng hiệu là mặt mũi của cửa hàng. Bị lấy xuống quả thực là hướng về xương tủy mặt đâm cái dùi.
Nhưng mà cái tuần thị này nhưng là đại quan, làm sao nói trở mặt liền trở mặt? Mới vừa rồi còn cùng cái Hoàng Thục Nữ này vui vẻ giao hảo, đảo mắt liền muốn giúp Trường Hận Các hả giận, ngược lại còn muốn lấy bảng hiệu Thục Nữ Các xuống?
Trên thực tế, Chung tuần sát lúc đang kêu các tiếng quái dị [ thế thế thế… ] cùng [ tề tề tề… ], đã ý thức được cái người trẻ tuổi trên mặt dán vào hai khối thuốc cao da chó kia là ai, còn có tấm biển của Trường Hận Các là ai viết.
Cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao này là thế tử a!
Tề quốc Tề vương thế tử!
Tương lai sắp sửa kế thừa vương vị. Thống suất Tề quốc đại nhân vật hàng đầu!
Không trách quen mặt, không trách hắn muốn dùng thuốc cao da chó che đi hơn nửa khuôn mặt.
Khi đó, Chung tuần sát ngồi sập xuống đất khóc không ra nước mắt.
Làm Tề đô tuần thị, mấy năm gần đây nhiều lần nhìn thấy Tề vương thế tử.
Tuy rằng mỗi lần không dám ngẩng đầu nhìn thêm, nhưng khắc sâu ấn tượng. Hơn nữa biết vị thế tử này tính cách bất kham không chịu trói buộc, thường thường làm ra một ít sự tình cổ cổ quái quái đi ra.
Ngày hôm nay đụng tới thế tử cải trang điều khiển xe lừa đi đưa tấm biển. Tuyệt đối không tính là bất ngờ, cũng sẽ không được coi là chuyện kỳ quái gì.
Đặc biệt lúc tay của mình sắp sửa đụng tới tấm biển, bên tai có tiếng ho nhẹ giống như là sấm nổ vậy, vốn là vị lão giả từ bên người thế tử kia phát ra!
Đã sớm nghe nói bên người thế tử có đại cao thủ bảo vệ, phỏng chừng tựa là cái lão giả một tấc cũng không rời này.
Hắn tu vi huyền khí lợi hại, hắn ở nội đường Trường Hận Các liền biết ta muốn chạm vào tấm biển hiệu kia, lợi dụng tiếng khặc làm kinh sợ ta đi.
Tấm biển kí tên là Văn Ẩn Cư Sĩ…
Rốt cục nghĩ tới. Tề vương một gian thư phòng liền gọi là Văn Ẩn Trai a!
Văn Ẩn tựa là danh hào của Tề vương!
Cư Sĩ là Tề vương tự xưng!
Cái tấm biển kia… Là Tề vương tự tay viết a!
Trời ạ!
Lúc đó Chung tuần sát đầu óc vù một tiếng, suýt nữa dọa ngất đi.
Cái ông chủ Trường Hận Các Tiêu Nhược Dao này đến cùng là lai lịch ra sao? Có thể nhờ được Tề vương viết, Thế tử đích thân đưa?!
Hơn nữa, cái biển hiệu được Tề vương đích thân viết này, dĩ nhiên suýt chút nữa bị ta hái xuống…
Nếu thật sự hái xuống, hoàn toàn có thể coi là hành vi phạm thượng, cũng đủ tội diệt tam tộc rồi!
Lại nhìn kỹ cái câu đối kia, cùng bốn chữ lớn trên tấm biển tương đồng, rõ ràng giống như từ tay một người viết.
Không cần hỏi. Cũng là Tề vương viết.
Hơn nữa một câu kết thúc [ từ đây quân vương không lâm triều ], khẩu khí bao lớn a.
Người bình thường dám viết câu này sao? Muốn để người ta dễ dàng nắm chân sao?
Nhưng ở hiện tại Tề vương trị vì Tề đô, lấy Tề vương viết nội dung câu đối này, ngược lại hợp tình hợp lý không gì đáng trách.
Chờ đã, vì sao hổ dực tướng quân muốn ta đến sửa trị cái Trường Hận Các này?
Trời ạ! Lão thiên ơi!
Suýt nữa dính líu vào kế hoạch lớn!
Chung tuần sát lúc đó một thân mồ hôi lạnh xông ra.
Sớm có nghe đồn nói hổ dực quân không ủng hộ thế tử hiện nay đăng cơ, lẽ nào sự kiện lần này…
Thân là hổ dực tướng quân, hành vi lấy xuống bảng hiệu một nhà tuy rằng hung hăng vượt quyền. Nhưng không người nào dám nói một chữ không. Nhưng hắn vì sao tiện thể nhắn để cho ta tới làm?
Bình thường đây không tính là một chuyện, nhưng bảng hiệu này nếu là Tề vương viết, đặc biệt được thế tử tự mình đưa tới, lại bị ta hái xuống…
Tề vương khẳng định tức giận. Thích tướng quân sẽ nói đỡ cho ta sao?
Bất kể có nói đỡ cho ta hay không, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, ta là cùng hổ dực tướng quân đứng chung một thuyền a!
Trời ạ!
Ta cũng không muốn tiếp tay làm việc xấu!
Đắc tội thế tử rồi, sẽ là một cú đẩy mạnh mẽ tiến gần tới phe của hổ dực tướng quân…
Lúc đó, Chung tuần sát suýt nữa dọa khóc lên.
Cái Chung tuần sát này được cho là cái người tinh, đã sớm phân tích qua thế cuộc: Hắn không cho là thế tử sẽ thất thế, cũng không cho là các vương tử khác sẽ có cơ hội lớn nào để thượng vị.
Hắn quyết định thật nhanh, xoay chuyển đi tháo biển hiệu Thục Nữ Các!
Đây là Chung tuần sát biểu thị quyết tâm!
Càng là muốn phân rõ giới hạn cùng hổ dực tướng quân suýt nữa hãm hại chính mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.