Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nghe Ngô Minh giới thiệu ông lão ăn mày như vậy, đoàn thân hữu di nương của Hỗ Vân Thương kinh hãi.
Bên cạnh, Mục Thanh Nhã cùng chính đang gõ đầu vào thân cây Hỗ Vân Thương cũng đều dừng lại sững sờ.
Tông Trí Liên sau khi ngẩn người, xoay người lại hai vai rung động, rõ ràng rất cực khổ mà nhịn cười.
Ngô Minh sở dĩ cam nguyện nhận cái lão cha này, một là cha thân sinh ngược lại cũng không ở thế giới này; hai là tuổi ông lão dư đủ làm gia gia mình, trên bối phận không tính là chịu thiệt; thứ ba mấu chốt nhất là, hi vọng để những di nương này biết khó mà lui, cảm giác mình không xứng với Hỗ Vân Thương cái con nhà giàu này cho thỏa đáng.
“Hắn là cha ngươi?” Một đám di nương nhìn Ngô Minh lôi kéo ông lão ăn mày.
Một bộ quần áo vừa bẩn vừa nát, lôi thôi hèn mọn đến trình độ lão già nát rượu điển hình, ở trên vai lại còn quấn lấy mấy băng vải tựa hồ bị thương.
“Không đúng không đúng, không có khả năng.” Các vị di nương đánh giá ông lão, dồn dập cau mày đứng tránh xa xa.
“Đùa giỡn cũng không thể tùy tiện tìm đại cái người gọi là cha a.” Nhìn bề ngoài cái ông lão này, là ai cũng sẽ đều e ngại, huống hồ một đám di nương ở nhà cao cửa rộng quen sống trong nhung lụa.
“Tiểu nha đầu đừng cho là chúng ta dễ lừa mà.”
Một đám di nương mồm năm miệng mười kêu, dồn dập biểu thị không tin.
Ngô Minh không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030352/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.