Chuyển ngữ: hongtuananh Edit: Bồng Bồng Ba vị ra đề mục cáo từ, cũng làm ước định ngày nào đó tái tụ. Hồng lão tướng quân là nhiệt tình nhất, còn muốn căn dặn Ngô Minh đem mấy bài thơ từ đáng giá cho hai vị môn chủ bình thưởng. Hai vị môn chủ cũng hơi kinh ngạc, hồi tưởng ván Hỗ Đao môn thắng, lẽ nào tài hoa của Tiêu Nhược Dao càng chói sáng hơn Mạc tài nữ? Lâm môn chủ cũng mang người rời đi, hai bên sớm muộn đối với quan hệ song phương sẽ có ra định luận, nhưng khẳng định không phải với trạng thái hiện tại như thế này. Ba vị ra đề mục còn ra sức làm người hòa giải, lại tốn công như vậy, có thể chính là vị Tiêu Nhược Dao kia gián tiếp thúc đẩy việc này. Hỗ môn chủ trong lòng có chút thở dài, hắn cũng không hy vọng Hỗ, Lâm hai nhà quá mức đối lập. Hỗ môn chủ trở lại bên đám người Hỗ Vân Kiều. “Tiêu cô nương, Mục cô nương, đa tạ các ngươi trượng nghĩa tương trợ.” Hỗ Lão Đao lấy thân phận môn chủ một môn phái hướng về Ngô Minh ngỏ ý cảm ơn. Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã vội vã khách khí một chút, Ngô Minh còn phải giải thích một chút nguyên cớ Mục Thanh Nhã không thể mở miệng. “Ồ? Mục cô nương không thể nói chuyện, nhưng tài nghệ hơn người, quả thật là đáng khâm phục.” Hỗ Lão Đao nhất thời đối với Mục Thanh Nhã có vài phần kính trọng. Trên mặt Mục Thanh Nhã ửng đỏ, vội vã biểu thị chính mình không có gì đáng khen. Hỗ Lão Đao lại mời Ngô Minh bọn họ trở lại ăn mừng, Ngô Minh vội vã từ chối. “Cô nương phóng khoáng, sao không cùng ta so cao thấp một cái?” Hỗ Lão Đao đổi lời mời. La bá bên cạnh là người chuyên về các loại tin đồn linh tinh trong lòng thầm nghĩ: Lão công công* tìm con dâu cụng rượu? Chuyện này đến nghe cũng đều chưa từng nghe qua. (*cha chồng) Quả nhiên Ngô Minh từ chối. “Như vậy đi, Tiêu cô nương, lão phu có câu nói, không biết có nên nói hay không?” Hỗ Lão Đao thấy Ngô Minh tựa hồ không quá đồng ý cùng mình một trưởng bối như vậy ở chung trong thời gian dài, cũng không để ý lắm, liền muốn hỏi ra khúc mắc trong lòng. “Môn chủ mời nói.” Ngô Minh cười nói: “Bên cạnh đều là người chúng ta tín nhiệm, không có cái gì khó nói.” “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Câu nói này hàm ý rất tốt, nhưng vì sao cô nương vẫn muốn thắng cái tên Lâm môn chủ kia?” Hỗ Lão Đao hỏi. Hắn là tương đối kỳ quái khi Ngô Minh lại không cố ý chịu thua. Còn vì sao Ngô Minh có năng lực vẫn đứng vững khi bị huyền khí của Lâm môn chủ tác động, liền không thích hợp hỏi cho lắm. Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều trước đó không biết việc này, lúc này vừa nghe nhất thời sửng sốt. “Ta ban đầu là muốn nhường vị Lâm môn chủ kia một chút, bất quá hắn lại dùng huyền khí công kích ta.” Ngô Minh than thở lại xòe tay biểu thị chính mình cũng bất đắc dĩ không còn cách nào khác. “Ta đây nhìn ra rồi. Tuy rằng không biết cô nương vì sao có năng lực bình yên vô sự, nhưng có phải là quá mức không cho Lâm môn chủ mặt mũi rồi hay không? Hắn dù sao cũng là môn chủ một môn phái, có thể ngươi bước ra một chút, thắng hắn rồi lại cho chút mặt mũi không phải là càng tốt hơn sao.” Câu nói như thế này bình thường sẽ không nói ra, ngày hôm nay Hỗ Lão Đao muốn khảo hạch nha đầu này một thoáng, hơn nữa cũng cảm thấy kỳ quái khi một nha đầu lại có thể nói ra lời thâm thúy như vậy, nhưng lại không có làm theo lời mình nói. “Khiêm nhượng là một loại đức tính tốt. Nhưng bị người đến bặt nạt, còn muốn nhẫn nhịn? Đó chính là uất ức rồi!” Ngô Minh ngạo khí nói: “Ta đưa ngươi một ca khúc, xem liền rõ ràng.” Ngô Minh đã nắm bút ở bên cạnh người, trên giấy xoạt xoạt viết xuống một đoạn ca từ cùng phổ khúc. Chính là ca khúc chủ đề 《 Hảo Hán Ca 》 của phiên bản kịch truyền hình Thủy Hử truyện do Lưu Hoan trình bày. May là thế giới này phi thường trùng hợp cũng có câu chuyện Bắc Đẩu, nhưng sẽ không giống Trường Giang, Hoàng Hà* có lý do khó nói gì đó. (*là Tống Giang nhưng có lẽ do tác giả chơi chữ) Hỗ Lão Đao cảm thấy rất hứng thú, đem nhạc khúc giao cho nữ nhi nói: “Ta là cái đại nam nhân, đọc mặt chữ nhưng không được thuận cho lắm. Vân Kiều, ngươi đến vì ta ngâm xướng một thoáng.” Hỗ Vân Kiều nhỏ giọng thử hát khẽ. “Rất tốt! Rất tốt!” Hỗ Lão Đao ghi nhớ ca từ lại nghe giai điệu, vui vẻ nói: “Lúc nên xuất thủ liền ra tay! Câu nói này rất hợp tâm ý ta!” Ngô Minh nói thầm trong lòng, ta xem như là biết câu Hỗ Vân Thương hay nói [ lời ấy rất hay ] này là từ đâu tới rồi, là do cha hắn di truyền… Liếc nhìn Hỗ Vân Thương đứng ở bên người Hỗ Lão Đao, tướng mạo hai cha con cũng rất giống nhau, chỉ có điều phụ thân càng có khí chất hào phóng, nhi tử lại càng âm u lãnh khốc như vậy một chút. “Cô nương đưa ta một ca khúc, bên ta cũng không có cái gì tốt đem tặng.” Hỗ Lão Đao suy nghĩ một chút, bất ngờ nói: “Vân Thương, ngươi có vật gì tốt?” “Con… Con cũng không có a…” Hỗ Vân Thương ngốc ngốc trả lời. Hỗ Vân Kiều ngầm giậm chân, La bá mấy người cũng trực tiếp sốt ruột. “Không muốn, tuyệt đối không muốn.” Đầu Ngô Minh lắc nhanh đến sắp quăng rớt. Cái này so với lời đồn mọi người thu được trước đó, sau lại còn phủ nhận? Chỉ sợ còn muốn phức tạp thêm một bước. “Ha ha, là Hỗ mỗ ta lỗ mãng.” Hỗ Lão Đao cũng không để ý, sảng khoái nói: “Ta thấy bản lĩnh huyền khí của cô nương làm người kinh ngạc, nhưng trên người cũng không có cái binh khí gì tốt, có thể nể mặt mũi đến Hỗ Đao môn cái phân đà này của chúng ta nhìn một chút hay không? Nơi này nhưng là kho chứa binh khí của những chuyện làm ăn lân cận.” “Có binh khí?” Ngô Minh vừa nghe, trong lòng hơi động. Hỗ Lão Đao thấy đối phương có động tâm, vội vã túm nhi tử một cái: “Vân Thương, liền để cho ngươi mang Tiêu cô nương, Mục cô nương đi xem kho hàng chọn vài món binh khí thuận tay, không nên mất lễ nghi. Lão già như ta liền không quấy rầy các ngươi.” Hỗ Vân Thương ngốc ngốc gật đầu. “Cha, ta cũng đi.” Hỗ Vân Kiều vội vã muốn đi theo. “Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, khắp nơi gây chuyện thị phi, sau khi bế quan tu luyện huyền khí còn không trầm tĩnh chín chắn tạo dựng nền móng cơ sở tốt, thì chớ trách ta đánh gãy chân của ngươi!” Hỗ Lão Đao cả giận nói: “Lĩnh năm mươi trượng hay là bế quan năm ngày?! Chính ngươi chọn đi!” “… Con hay là bế quan đi.” Hỗ Vân Kiều le lưỡi. Hỗ Lão Đao an bài Hỗ Vân Thương bồi Ngô Minh như vậy, thử xướng ca khúc mới mà đi: “Lúc nên xuất thủ liền ra tay a, hấp tấp xông Cửu Châu a ——!” Mấy vị võ sư sau khi nghe quen thuộc được âm điệu, cũng hò theo: “Hò dô hò dô —— ” Đi kèm tiếng ca phóng khoáng, đoàn người môn chủ Hỗ Đao môn đã rời đi trước. Khoan hãy nói, bài hát này phi thường thích hợp chất giọng cái loại vũ phu thô lỗ này, hơn nữa từ ngữ đơn giản dễ hiểu, không khó thuộc lòng. Sau lần đó không đến mấy hôm, 《 Hảo Hán Ca 》 liền trở thành [ môn ca ] Hỗ Đao môn… Hỗ Vân Kiều một mặt bi thương, cùng hai vị bạn thân và đám người Ngô Minh cáo biệt, tự đi bế quan củng cố huyền khí. Trong lúc Hỗ Vân Thương chính đang dẫn đường cho Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã, muốn đi nhà kho binh khí phân đà, phía sau nhưng truyền đến động tĩnh. “Khụ khụ khụ khụ ——” Tiếng ho khan của một tên nam tử. Ngô Minh quay đầu trở lại, đã thấy Tông Trí Liên kiễng ngón chân, có vẻ như đang nhìn trời. “…” Ngô Minh lại quay đầu trở lại, làm như không nhìn thấy, giục Hỗ Vân Thương: “Chúng ta mau đi đi.” “Này —— các ngươi quá không có lương tâm rồi!” Tông Trí Liên đuổi theo: “Quên ai cũng được, nhưng làm sao lại có thể quên bản đội trưởng? Hơn nữa còn là đội trưởng đẹp trai đệ nhất Tề quốc a! Uổng ta còn phải tìm hành trang cho các ngươi, các ngươi bỏ lại trong quán trọ đều không nghĩ cầm về tới nha!” “Được rồi được rồi, đùa ngươi chơi.” Ngô Minh vội vã an ủi, Mục Thanh Nhã cũng đồng thời cười khẽ. “Cơm tối ngươi làm.” Tông Trí Liên đưa ra yêu cầu bồi thường, còn muốn nói bổ sung: “Vừa nãy ta ở phía dưới liên tiếp giúp ngươi cổ động, cái này xem như là thù lao khổ cực.” Ngô Minh ngược lại cũng không thèm để ý: “Được rồi, cơm tối ta làm, thế nhưng các ngươi cẩn thận đầu lưỡi sẽ đau.” “Không có không có.” Tông Trí Liên lắc cây quạt không để ý lắm: “Ăn cơm làm sao có thể đem đầu lưỡi ăn đến đau được? Vẫn đúng là chưa từng nghe nói.” “Ai nói sẽ không? Cũng đừng hối hận.” Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến: “Há, lựa binh khí không bao gồm ngươi, có thể đừng nghĩ đục nước béo cò a.” Tông Trí Liên vừa muốn kháng nghị, Hỗ Vân Thương nhưng thực sự nói: “Đội trưởng tự nhiên có thể chọn, người mình đều không cần khách sáo.” Đi theo bên cạnh lão bộc La bá thì lại trong lòng kêu thảm thiết: Đại thiếu gia, ngài sao liền không hiểu đây? Thiếu phu nhân là đang giúp trong nhà tiết kiệm chi phí a! Còn chưa xuất giá, thiếu phu nhân đã liền biết tiết kiệm chi phí sinh hoạt a…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]