Vị Tiêu cô nương này vì sao không khách khí như vậy?
Rất nhiều người trong lòng kỳ quái.
Tuy rằng không thể không thừa nhận bài thơ xác thực rất hay, hơn nữa một câu kết còn là điểm nhấn vẽ rồng thêm mắt cho cả bài thơ. Có thể nói, [ đáng thương tóc bạc sinh ] cái phần cuối này đem ý nghĩa hoàn chỉnh của cả bài thơ đều sửa đi.
Toàn bộ thơ từ đã không còn cảm giác a dua nịnh hót, chỉ còn lại thương xót cùng bất đắc dĩ đối với lão tướng già nua đang chờ đợi cái chết đến.
Lão tướng quân bị câu nói này đập cho một cú đến một lúc lâu sau vẫn không có lên tiếng, nhắm mắt nghiền ngẫm ý vị.
“Lão tướng quân, câu cuối cùng này ta nói như thế, là muốn khuyên ngài một câu.” Ngô Minh khom người đem lão tướng quân kéo đến một góc, nhẹ giọng nói: “Quá khứ huy hoàng đương nhiên đáng giá hoài niệm không nên lãng quên, nhưng hôm nay con cháu cả sảnh đường càng đáng giá quý trọng hơn. Nếu năm tháng không buông tha người, vì sao còn không tận hưởng hạnh phúc gia đình?”
Ngô Minh vừa nãy xoay người hỏi Hỗ Vân Kiều mấy câu, tựa là hỏi thăm gia đình lão tướng quân.
Quả nhiên, trong gia đình hắn cũng không mỹ mãn, lão tướng quân bởi vì sinh hoạt trong quân ngũ quá lâu, suốt ngày đánh đàn nhớ lại quá khứ, đây là chuyện xa gần đều bết. Hắn trốn ở cái dịch trạm này hưởng thụ nhàn chức, nhưng rời nhà rất xa.
Lão tướng quân mở ra hai mắt, nhìn Ngô Minh một lát không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-ha-khong-phai-la-nu/1030295/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.