🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lễ độc thân tiết mục đặc biệt, ( ta là trạch nam người chiến thắng) thu hình lại hiện trường.
Một vị tuyển thủ trạch nam tên là Ngô Minh, đang lấy diệu đáp phương thức xung kích cột mốc tiền thưởng.
Giọng điệu người chủ trì vừa nhanh vừa vội: “Gia trưởng đột nhiên tiến vào phòng của cậu con trai, thông thường sẽ nhìn thấy hài tử đang làm gì trước máy vi tính?”
Ngô Minh ở trong tiếng tích tắc vang vọng của mười giây đếm ngược, phải nhanh chóng đưa ra câu trả lời khiến 60% khán giả tại hiện trường trở lên thoả mãn.
Câu trả lời của hắn đầy hàm ý: “… Hài tử chính là đang nhìn chằm chằm mặt bàn máy vi tính đờ ra!”
Bảng điện tử hiển thị thống kê cho thấy, vượt quá 60% khán giả tại hiện trường cho rằng hắn đáp chính xác.
“Tiếp một câu hỏi khác, khác biệt lớn nhất giữa bị sốt và rạo rực là gì?”
“… Bị sốt là muốn mặc quần áo, rạo rực là muốn cởi quần áo!”
“Hơn 60% cho rằng là đáp án hay! Tiếp tục vấn đáp! Chưa bao giờ tồn tại, nhưng bất kể là nam hay nữ cũng đều sẽ phi thường chú ý, bộ phận thân thể này là gì?!”
“Rãnh giữa hai vú!”
“Đáp rất hay! Tốt, lại một câu hỏi khác, ngươi sắp đạt đến mốc mười vạn nguyên tiền thưởng! Trước đó ta muốn hỏi một chút, tuyển thủ Ngô Minh nếu như ngươi có được mười vạn nguyên tiền thưởng, ngươi sẽ dùng vào việc gì?”
“Đi đến thánh địa của trạch nam Thu Diệp Nguyên, mua thật nhiều GalGame siêu cấp cùng mô hình đồ chơi của các manh vật!”
“Ồ? Ngươi không dự định tiện đường nhận thức một chút thánh nữ Nhật Bản sao?”
“Không muốn nói nhưng với ta những sinh vật giống cái 3D kia đều là dung tục!” Giọng nói như chém đinh chặt sắt, không chút nào sợ đắc tội với khán giả.
“… Được rồi, một vấn đề nữa, giả như ngươi đột nhiên biến thành nữ nhân, ngươi cần dựa vào cái gì để sống sót?”
“Ạch (⊙o⊙)?”
“Đừng kinh ngạc, câu hỏi đặt ra chính là như vậy. Ngươi còn có năm giây thời gian suy nghĩ.”
“Được rồi, nếu biến thành nữ nhân, ta liền…”
Uỳnh ————————
Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, một chiếc đèn chiếu tại trường quay đột nhiên rơi xuống, không nghiêng lệch vừa lúc nện ở trên đầu Ngô Minh.

… …
… … … …
Ở bên trong một cái đường hầm không ngừng lập loè vầng sáng trắng đen xen kẽ, Ngô Minh ngơ ngác mà nhìn thân thể bất động của mình.
Thật giống như… Ta chết rồi? Là thành linh hồn thể sao?
Chính mình ở một phút trước đây, vẫn còn có tay có chân, là một trạch nam có chí hướng tham gia tiết mục xảo đáp trùng kích mười vạn nhuyễn muội tệ.
Nhưng tựa hồ đột nhiên bị vật gì rơi trúng đầu, thanh tỉnh lại thì đã ở một đường hầm không ngừng lóe ra những ánh sáng đen trắng giao nhau mà xuyên qua.
Thật giống như đường hầm thời gian
Hiện tại, có vẻ như linh hồn của mình đang bay xuyên qua đường hầm thời gian.
Ngô Minh chưa kịp làm rõ tình huống, một đoàn sương mù tựa như đồ vật gì đó đột nhiên xuất hiện ở bên trong đường hầm thời không, đem linh hồn của hắn toàn bộ gói lại.
Một cái thanh âm thần bí mười phần kim loại máy móc hóa vang lên.
( xác nhận hồn thể, bắt đầu dung hợp. Quá trình này không đảo ngược, mức độ hòa hợp 1%, 2%, 3%…)
( 100% hoàn thành!)
( tiến hóa khung máy móc mạnh nhất cùng hồn thể kẻ thích hợp dung nhập thành công, bắt đầu thức tỉnh khung máy móc…)
( phát hiện lỗi! Không tìm thấy chương trình điều khiển chiến đấu! Chờ phục hồi.)
( tự khởi động trạng thái phòng vệ, chuẩn bị phân tích xác suất sinh tồn tối ưu hóa nhất…)
Những thông tin này lần lượt vang lên trong đầu Ngô Minh.
Tựa hồ… Mình cùng cái gì đó hợp thể?
Ngô Minh nỗ lực giãy dụa.
( trôi nổi bên trong không gian, khung máy móc phân tích xác suất sinh tồn tối ưu hóa nhất, tự động lựa chọn trạng thái chất lỏng thủy ngân.)
Lúc này, Ngô Minh liền cảm giác mình đang biến thành chất lỏng…
Ngô Minh làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình lại sẽ từ từ biến thành một bãi chất lỏng thủy ngân, ở bên trong đường hầm không gian trôi nổi đi tới.
Tuy rằng không có cái gọi là con mắt cùng thân thể, nhưng tựa hồ là hắn có thể chính xác cảm giác được mình đã trở thành một bãi thủy ngân.
Oành ————
Đột nhiên, đường hầm không thời gian nứt ra một cái lỗ hổng.
Một cái bàn tay đại nữ nhân vô cùng lớn đột nhiên chọc thủng đường hầm không gian, trên sơn móng tay phiếm hồng vẫn còn mang theo các mảnh vỡ thời không, hung ác chụp vào Ngô Minh đang ở trạng thái chất lỏng thủy ngân.
Cái tay này chộp tới, như có khí thế rộng lớn của quả núi, lại như là thần chưởng của Như Lai Phật Tổ đánh về hầu tử.
( Cực kỳ nguy hiểm! Xác suất tránh thoát thấp hơn một phần trăm!) Ngô Minh lại nghe được thanh âm máy móc vừa nãy, chỉ có điều tràn ngập ý cảnh báo bén nhọn.
Két két ———
Đường hầm không gian lại nứt ra một cái lỗ hổng, một cái bàn tay to lớn vĩ đại của một người đàn ông tiến lại đây dò xét, hiểm hiểm ngăn trở trảo thế của tay nữ nhân.
Thừa cơ hội này, thân thể Ngô Minh đột nhiên tự động phát sinh thay đổi.
Trạng thái chất lỏng thủy ngân nhanh chóng hư thoát hóa, trong phút chốc biến thành một ánh hào quang, vòng qua cái tay to lớn nữ tử kia, giống như điện thiểm trốn tới nơi thâm sâu nhất của đường hầm thời không.
( trạng thái quang thể thoát đi thành công, năng lượng tiêu hao 99%, không thể tiếp tục tiến hành bước nhảy thời gian, ngẫu nhiên rơi xuống thế giới…)
Trong mông lung, Ngô Minh cảm giác mình đột nhiên đâm vào bên trong màn nước.
( phát hiện cơ thể sống Nhân tộc! Tự động lựa chọn tỷ lệ sinh tồn cao nhất! Phỏng chế DNA, và quần áo tiến độ diễn biến 1%, 2%…)
Ngô Minh ở trong cơn mê không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm giác mình bị người ta nâng từ trong nước lên.
Rầm ——
Xé toạc màn nước mà ra, Ngô Minh bị người cứu hắn lên kia thô bạo bỏ lên trên sàn gỗ.
Là khoang boong tàu của một chiếc thuyền lớn.
Cả người ướt đẫm nước Ngô Minh mở mắt ra, qua đôi mắt lòa nhòa nước hắn mơ hồ nhìn thấy người cứu hắn là một người đàn ông trung niên ăn vận trang phục hiệp khách cổ đại.
Lúc này cái vị hiệp khách nọ cả người kình khí kích phát, quần áo dính nước lại bị một loại khí tức đánh bật ra ngoài.
Nội công? Ngô Minh nhìn mà sững sờ.
Nhưng nội công cũng không có lợi hại như vậy, lẽ nào là Huyền khí mà bên trong một ít truyện online có nói tới?
Tên hiệp khách này sau khi đem Ngô Minh vứt trên mặt đất, hắn còn tức giận mắng cái gì đó, chỉ là Ngô Minh nghe không hiểu.
Âm thanh kim loại hóa lần thứ hai vang lên ở trong đầu: ( tiến độ học tập ngôn ngữ, 1%, 10%, 30%…)
Càng khiến Ngô Minh kinh ngạc chính là, chỉ số ghi tiến độ học tập ngôn ngữ nhanh đến mức đáng sợ, người kia mới nói vài câu đã bắt đầu nghe hiểu được bảy tám phần:
“Mẹ ngươi… Thu… Mười lượng bạc rồi… Cứu muội tử của ngươi… Ngươi lại muốn ở trong đêm bỏ trốn… May mà phát hiện được sớm bắt trở lại… Còn có nguyên âm thân, nhưng không ngờ ngươi tìm cơ hội nhảy xuống sông bỏ trốn! Ngươi một cái tiện mệnh chết thì liền chết, nhưng ta gọi là Thanh Lĩnh Ba Kiệt còn gì là mặt mũi?!”
Cái gì? Hắn nói món đồ gì?
Này, không phải phiên dịch sai rồi chứ? Ngươi cái tiếng máy móc này có phải là đạo bản không? (ý nói dịch như google dịch)
Ngô Minh sửng sốt một lát, vỗ vỗ trán muốn thanh tỉnh một chút.
Nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện, chính mình giơ tay lên đến, cánh tay nhỏ trắng nõn non mềm, hơn nữa mang theo chính là phục sức và ống tay áo màu phấn hồng của nữ tử.
Không thể nào?!
Ngô Minh kinh ngạc mà đem hai tay gộp lại ở trước mặt.
Cô gái da trắng noãn…
Vỗ vỗ mặt, sờ sờ đầu… Da mặt non mềm, tóc búi kiểu nữ tử cổ đại chưa kết hôn.
Còn có trên người… Thân thể cô gái mảnh mai.
Ta nghiêng đầu một cái, vốn là trạch nam nay biến nữ nhân?
Thảm, người chủ trì kia là miệng xui xẻo!
Kế tiếp, lẽ nào thật sự phải suy nghĩ…
Một cái trạch nam biến thành nữ nhân, cần nhờ vào cái gì để sống sót?
Trong nháy mắt, Ngô Minh đột nhiên nhớ tới chính mình từ khi còn nhỏ lúc mới đi học liền bị người ta cười đùa đặt cho biệt hiệu: Ngô Minh, tách ra đọc, không JJ… (không có chim)
Trời ạ! Ngô Minh nghĩ muốn giơ ngón giữa, nhưng ngạc nhiên ngây người.
Ạch (⊙o⊙)… Lẽ nào sau đó ta cũng không… được?! Còn có khả năng bị người khác…?!
Trên mặt sông, một cái thuyền buồm lớn xấu xí chậm rãi xuôi dòng mà xuống.
Bên trong ánh chiều tà dương, lầu các trên thuyền lớn đã có vài điểm ánh nến được nhen lửa.
Ngô Minh bị hung hăng ném vào sau khoang thuyền, trong một khoang nhỏ tối tăm chật hẹp.
Mùi ẩm mốc còn mang theo chút vị hôi thối xông vào mũi. Hiện giờ thân thể nữ hài mặc y phục tơ lụa, ở trên sàn gỗ của khoang thuyền cũ kỹ phát sinh tiếng ma sát lép nhép đặc biệt.
Tên nam tử mặc trang phục hiệp khách cổ đại đem Ngô Minh từ dưới sông cứu lên kia chừng ba mươi tuổi, hận hận đem cửa khoang ầm ầm đóng lại, tiếng lách cách của ổ khóa cửa vang lên: “Ngươi đứa bé gái này, có cơ hội trúng tuyển vào Nguyên Liệu Điện vì sao phải trốn? Nếu là có người vu hại nói chúng ta làm hỏng thân nguyên âm của ngươi rồi giết người, chẳng phải làm tổn hại danh tiếng Thanh Lĩnh Ba Kiệt của ta sao? Vậy nên ngoan ngoãn ở bên trong chờ chết đói chết khát cho ta! Đến thời điểm đưa thi thể ngươi giao cho tông môn nghiệm qua cũng là báo cáo kết quả rồi!”
Làm vậy sao được a… Xuyên qua đến thế giới cổ đại ta đã biến thành nữ? Còn là một cô gái nhảy xuống sông bỏ trốn? Ngô Minh bị giam giữ ở trong khoang thuyền hồi lâu, mới có thể thích ứng với thân thể mới biến hóa.
Hơn nữa, cái hiệp khách này là muốn ta chết?
Ngô Minh từ một cái thế giới hòa bình khác mới vừa xuyên qua đến, trong lúc nhất thời khó có thể chuyển đổi cách thức tư duy.
Cái tiếng máy móc thần bí trong đầu kia đã im lặng hồi lâu, Ngô Minh không ngừng đặt câu hỏi trong đầu với nó nhưng cũng không có phản hồi lại.
Được rồi, ta xuyên qua thành nữ. Ngô Minh rất nhanh xác nhận cái kết luận này.
Thân thể không có nửa điểm cảm giác khó khống chế, đã liền hoàn toàn biến thành một dáng dấp cô gái. Bất kể là ngực hơi nhô lên cùng da thịt trơn mịn bên trong áo lụa, đều có thể giúp hắn xác nhận sự thực này.
Đồng thời kết hợp với âm thanh trong đầu lúc trước, Ngô Minh có thể xác nhận mình là bị một loại sức mạnh đặc biệt nào đó tác động, làm thân thể mình chuyển hóa thành dáng dấp một nữ tử của thế giới này.
Nói đơn giản, sau khi xuyên qua bản thân mình trở thành cơ thể phục chế của một nữ hài tử trẻ tuổi.
Không biết bản gốc của bộ dáng thân thể này có còn sống hay không?
Nếu như nàng cùng mình chạm mặt, nhất định sẽ kinh ngạc chính mình có thêm một cái tỷ muội song sinh.
Ạch —— tỷ muội cái từ này thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào, lẽ nào để ta hát: Ngươi là tỷ muội của ta ~ Ngươi là baby của ta ~?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm đối thoại.
Một cái thanh âm khàn khàn không giống giọng nam tử lúc trước nói: “Trần lão tam, ngươi đưa nàng cứu lên sau lại giam ở bên trong, là muốn tận mắt thấy nàng chết sao? Cô nàng này ngâm qua nước sông một thân y phục ẩm ướt, lại không có nửa điểm huyền khí tu vi, chỉ sợ không chống nổi ba ngày.”
“Hừ, Địch lão nhị, ngươi bớt lo chuyện người. Tông môn chỉ cần chi môn chọn lấy nguyên âm nữ tử từ hai mươi tới hai mươi bảy tuổi đem đi cung phụng, chết sống nhưng là việc bất ngờ ngoài ý muốn, không tính là sai lầm của chúng ta.”
Thật không sợ chết người a?! Ngô Minh kinh hãi.
Này! Ta không phải là người phụ nữ trong miệng các ngươi nhắc tới kia, ta chỉ là một cái quái lạ phục chế phẩm a! Ngô Minh giẫy giụa từ trên mặt đất đứng lên, đến cạnh cửa vịn lấy một cái cùng loại với cửa sổ ngục giam đã nghĩ muốn kêu oan uổng.
Chỉ thấy ở ngoài cửa sổ, một vị xa lạ hơn năm mươi tuổi ăn mặc theo kiểu hiệp khách, đứng đối diện với chỗ trung niên nam tử cứu mình lên đây chừng bốn năm bước chân.
Có vẻ như hắn là Địch lão nhị trong miệng người đàn ông trung niên, người cứu mình thì lại gọi là Trần lão tam.
Bầu không khí giữa hai người có chút giằng co.
“Xem nàng chết? Thú vị a.” Thanh âm lão nhân khàn khàn không có vẻ gì là tức giận ở bên trong, ngược lại là tràn đầy một loại cảm giác thích xem náo nhiệt: “Trần lão tam, chẳng lẽ bởi vì nàng vụng trộm bỏ trốn, khiến cho ngươi nhớ tới người vợ chưa xuất giá năm đó?”
Vừa dứt lời, Trần lão tam đột nhiên tung thân hình về phía trước, một quyền đánh về phía Địch lão nhị, hiển nhiên là bị ngôn ngữ kích thích vào điểm yếu.
Địch lão nhị tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, cũng là tung một quyền đón nhận.
Oành ——
Nắm đấm của hai người va chạm trên không, một trận kình phong hướng bốn phía xông ra.
Huyền khí? Ngô Minh chỉ cảm thấy mấy lọn tóc búi rũ xuống, cách môn đều bị thổi làm cho bay lên.
Tuyệt đối không phải là nội lực võ hiệp, mà là võ đạo thế giới huyền khí! Ngô Minh quá quen thuộc với tiểu thuyết trên mạng lập tức làm ra phán đoán.
Sau khi đấu quyền, hai người đều tự lui về phía sau.
Trần lão tam lui nhiều hơn một bước.
Hiển nhiên hai người điều không phải tử đấu, một chiêu qua đi không hề xuất thủ tiếp.
Địch lão nhị khàn khàn cổ họng cạc cạc cười nói: “Lão tam, gần đây khôi phục huyền khí không tệ, rốt cuộc cũng trở lại ba sao võ cảnh, cũng coi là thật đáng mừng.”
Trần lão tam cả giận nói: “Hừ, lão nhị, ngươi cố ý khích tướng, chẳng lẽ muốn tới thăm dò ta?”
“Lão tam, không có gì phải tức giận. Một cái đứa con gái mười lượng bạc, thân phận thấp hèn đê tiện nhất trên đời, Tống vãng nguyên liệu điện nguyên âm chi nữ cũng không kém nàng một, ta sao lại vì nàng mà xung đột với ngươi được?” Địch lão nhị tiếp tục cạc cạc cười: “Ta ngược lại là có ý định cùng ngươi đánh cược, xem nàng chịu đựng được đến mấy ngày thì tắt thở, thấy thế nào?”
“Không có nước không có lương thực, hai ngày tắt thở. Năm viên nhất phẩm huyền Tinh thạch.” Trần lão tam đưa tay bắn ra, năm khối thủy tinh màu đỏ thẫm giống như ngọc thạch bắn vào tấm ván gỗ ở trên hành lang thuyền, trong tiếng kèn kẹt cắm sâu vào vị trí cao bằng một người.
“Theo, ta đánh cược ba ngày.” Địch lão nhị đưa tay bắn ra, cũng là năm viên tinh thạch khảm sâu vào trong boong thuyền.
Hai người nói xong, liền lập tức rời đi.
“Này! Ta không phải là nữ nhân các ngươi muốn bắt a!” Ngô Minh vội vã kêu to. Thanh âm con gái nhu nhược làm hắn phi thường không thích ứng.
Nhưng hai người từ hành lang khoang thuyền rời đi, lại không liếc mắt nhìn Ngô Minh một cái.
Trời ạ! Ngô Minh làm tức đập khoang cửa một cái, cánh cửa gỗ kiên cố cùng khoá sắt phát sinh một trận tiếng va chạm.
Xoa bàn tay đau nhức, Ngô Minh ai oán.
Vừa mới xuyên qua, liền phải chịu chết đói chết khát? Hơn nữa, còn trở thành nội dung chính của trò đặt cược, bị người ta mở to mắt để mặc mình chết?
Hai người võ giả này, lại đánh cược chính là thời gian tử vong của mình?!
Người khác xuyên qua được học võ trước tiên, ta xuyên qua không chỉ không có JJ còn phải nghĩ cách làm sao để sống sót trước tiên…
Có ai xui xẻo như ta vậy sao?!
Bên trong khoang thuyền đầy mùi ẩm mốc khàn khàn hít thở, Ngô Minh bắt đầu tìm kiếm đường sống.
Hô qua các loại ngôn ngữ cũng không có ai để ý tới, hắn có thể ở trường thi bên trong tiết mục ti vi xảo đáp thể hiện xuất sắc, lập tức bắt đầu vận dụng đầu óc tìm kiếm phương án đào thoát thích hợp với bản thân hiện tại, nhưng trong lòng cũng oán thầm không ngừng.
Đào thoát khỏi mật thất, ngươi cũng phải cấp ta ít công cụ mới được a. Tỷ như kéo ngăn bàn ra tìm được cờ lê, dùng cờ lê cạy nơi nào đó trong boong thuyền ra chẳng hạn.
Nhưng nhìn xung quanh khoang thuyền tựa hồ trống rỗng, cửa khoang lại bị khóa, ổ khóa nằm ngoài cửa không tài nào mở được. Cửa khoang tuy rằng làm bằng gỗ đã cũ kỹ nhưng vẫn rất kiên cố, khó có thể phá hư.
Hai tay trống trơn có thể làm gì? Nếu như là thân thể trạch nam ban đầu, tuy rằng chưa rèn luyện nhưng vẫn là có thể thử phá cửa mà ra. Hiện giờ thân hình thiếu nữ mảnh mai, dùng man lực phá cửa liền nghĩ cũng đừng nghĩ.
Gõ từng cái bên trong khoang thân thuyền, cũng không phát hiện chỗ nào có cửa ngầm, ngoại trừ một cánh cửa sổ nhỏ nơi khoang cửa, liền chỉ còn lại một ô cửa sổ nằm đối diện ngoài mạn thuyền.
May mà là thuyền lớn chạy trên sông êm ả bằng phẳng, khoang ở phía sau thuyền này lại nằm cách mực nước khá cao, cho nên bên ngoài khoang thuyền mới có cửa sổ nhỏ.
Chỉ là cửa sổ mạn tàu quá nhỏ, cho dù bây giờ là vóc người tiểu nữ tử nhỏ nhắn, cũng không thể qua lọt.
Phòng trống mật thất, trời ạ! Giam cầm a! Khẩu vị nặng a! Đây là đãi ngộ của vai nữ chính hentai sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.