“Bị đuổi mà ngươi vẫn vui vậy à? Thích bị ngược đãi à?” Ta bật cười trêu chọc.
Thanh Nhi dậm chân, mặt đầy bất lực: “Không phải tại nương nương sao?”
Quả thật là nhờ ta cả, ta cười đến mức nghiêng ngả.
“Có chuyện gì vui, nói ta nghe xem?” Dung Sâm đến, bầu không khí lập tức thay đổi, bọn cung nữ chưa bao giờ dám tùy tiện trước mặt chàng.
Ta đặt kéo tỉa hoa xuống, còn chưa kịp hành lễ thì chàng đã bước tới, nắm tay ta kéo ngồi xuống: “Ta lệnh cho thợ trong cung đặc biệt ươm mấy cây mẫu đơn Diêu Hoàng và Ngụy Tử, vài ngày nữa sẽ mang đến cho nàng.”
“Hoàng thượng đối xử tốt với thần thiếp như thế, chỉ e người đời đều sẽ nghĩ thần thiếp là yêu phi họa thủy mất.” Ta đùa cợt.
“Vậy sao? Nếu nàng là yêu phi, vậy ta làm một vị hôn quân cùng nàng có sao đâu?”
Ta sững sờ.
Từ xưa đến nay, các bậc quân vương không ai lại không mong lưu danh thiên cổ, nhưng Dung Sâm lại nói, chàng nguyện vì ta mà trở thành hôn quân?
“Hoàng thượng đùa rồi.”
Lời nói của chàng quá nặng nề, đến mức ta không biết phải đáp lại thế nào. Đáng sợ nhất là vẻ mặt chàng không chút gì cho thấy đó là một lời nói đùa.
Dung Sâm quả thật là một người đáng sợ. Đôi mắt chàng sâu thẳm như biển, không thể nhìn thấu, không thể phân biệt thật giả.
“Vài ngày nữa là sinh thần của nàng rồi, nàng có muốn tổ chức thế nào không?”
Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-gia-voi-de-vuong/3743801/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.