Trên bầu trời U Minh Chiểu Trạch.
Vù! Vù!
Soạt! Phừng!
“Mẹ kiếp đám quỷ hỏa này! Phải là nữ nhân bâu vào ta như vậy cũng phước đức á.” - Vừa vung tay phát ra một đạo kình khí màu lam ngọc đánh nổ đám quỷ hỏa mon men lại gần mình, Tiêu Thiên vừa thầm mắng.
Suốt hơn một giờ cõng Mộc Ánh Tuyết trên lưng và bay lang thang trên bầu trời U Minh Chiểu Trạch cùng Tiểu Y Tiên, U Minh Độc Hỏa thì chẳng thấy đâu, ngược lại là bị đại lượng U Minh Quỷ Hỏa bâu như ruồi bâu shjt khiến Tiêu Thiên ức chế không thôi.
Trời đất thì âm u, xung quanh lại ngập tràn khí độc mùi xác chết thối rữa chục ngàn năm không tan, trong bối cảnh tất cả tiêu hao đều là vay mượn từ Hệ Thống, muốn không tức cũng không được luôn á.
“Tích… U Minh Quỷ Hỏa vốn là oan hồn bất tán của các nạn nhân chết từ thời U Minh Tông tồn tại tới nay, trải qua vô số năm tháng bị ảnh hưởng bởi độc chướng và U Minh Độc Hỏa mà thành. Bọn chúng thích khí tức người sống cũng là lẽ thường thôi.”
“Cái đó thì ta biết rồi, nhưng không phải nói hỏa diễm và lôi điện là khắc tinh của oan hồn với mấy thứ yêu ma quỷ quái sao. Đám thiêu thân này cứ lao đến chỗ chúng ta là xảy ra chuyện gì?”
“Tích… oan hồn và yêu ma quỷ quái sợ hỏa diễm cùng lôi điện là do bản chất âm sát của chúng kỵ cương dương. U Minh Quỷ Hỏa nơi này vẫn là oan hồn, nhưng nhiều năm thân cận U Minh Độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-dau-pha-trieu-hoan-nu-than/1665277/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.